Người Giải Mã Tử Thi

Chương 45: Chương 45: Vụ Án Thứ Mười Bốn – Tay Lái Mất Mạng Phần 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha, lại thêm một căn cứ nữa!” Lúc này bác sỹ Lâm gần như đã chắc chắn, nói: “Không có lí do khiến anh ta đi xe ra đường vào lúc 1 giờ sáng”.

Đến lúc này tôi cảm thấy bài thi của mình qua cửa đến nơi rồi, tâm lý cũng bớt áp lực hơn, liền nói: “Bây giờ chúng ta lật thi thể lên, kiểm tra sau lưng anh ta xem giả thuyết hiện trường của em đặt ra trước đó có đúng hay không”.

Không ngoài dự kiến, lớp nông cơ lưng của Ngô Minh Lộ có dấu hiệu xuất huyết do bị đè ép rất rõ ràng.

“Nạn nhân bị hung thủ giữ chặt cổ, ép vào một vật thể có mặt phẳng, lúc đó cơ thể nạn nhân bị ép đứng thẳng, điều này chứng tỏ vật có mặt phẳng ấy vuông góc với mặt đất, ví dụ như tường.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

“Suy đoán này có tác dụng gì?” Bác sỹ Lâm hỏi.

“Cũng hơi có ích.” Tôi cười nói, “Chứng tỏ hiện trường gây án có tường! Nơi cái xác được phát hiện không có tường, nên hiện trường đầu tiên có khả năng không phải là nơi tìm thấy thi thể. Hiện trường phát sinh vụ án có lẽ là ở trong nhà, nói rõ hơn một chút thì có thể chính là trong nhà nạn nhân”.

“Kết hợp với thời điểm tử vong, Ngô Minh Lộ hẳn là bị tấn công trong nhà chính mình.” Bác sỹ Lâm nói, “Đây là ngụy tạo hiện trường một cách rất tỉ mỉ. Nhưng anh vẫn còn điểm nghi vấn”.

Tôi nhìn bác sỹ Lâm, ý mời anh nói.

“Nếu anh ta chết trong nhà vào lúc 1 giờ đêm thì tại sao chăn gối trên giường lại được gấp gọn gàng? Anh ta phải dậy sớm đi làm, thế vì sao muộn như thế mà vẫn chưa ngủ? Hung thủ cũng chẳng thể vừa giết người đang ngủ say lại còn quay lại gấp chăn màn.”

Tôi cười: “Anh hồ đồ rồi. Chúng ta không nói chăn gấp gọn mà là vợ anh ta nói. Nếu Ngô Minh Lộ bị hại trong chính nhà mình thì em cảm thấy vợ anh ta là người bị tình nghi lớn nhất. Có thể chị ta nói dối chuyện này, thế lại càng thể hiện rằng chị ta đáng nghi”.

“Chú cũng không thể chủ quan, không thể tùy tiện để lời nói của người hàng xóm làm chệch hướng, dù sao Hồ Lệ Lệ cũng có chứng cứ vắng mặt rất vững chắc!” Bác sỹ Lâm nói.

“Em biết chắc chắn Hồ Lệ Lệ không phải hung thủ, chị ta không thể làm được. Bởi vì nạn nhân bị giữ chặt cổ sau đó bị đánh lên đỉnh đầu.” Tôi thấy bác sỹ Lâm định nói chen vào, liền giơ tay ngăn lại rồi nói tiếp: “Đừng vội, em biết anh định nói gì. Em không có căn cứ cho rằng nạn nhân bị thương ở trên đầu nên hung thủ phải cao hơn nạn nhân, vì cũng có thể nạn nhân bị giữ ngồi trên giường, như vậy nạn nhân ngồi còn hung thủ đứng, tự nhiên sẽ hình thành sự chênh lệch chiều cao. Cho nên không thể thấy người chết bị thương ở đầu mà nói có sự chênh lệch chiều cao giữa hung thủ và nạn nhân. Nhưng em muốn nói, hung thủ phải là người khỏe mạnh hơn nạn nhân, chứ nếu không làm sao có thể không chế Ngô Minh Lộ chỉ bằng một tay?”

Bác sỹ Lâm gật đầu.

“Nhưng”, tôi tiếp, “Nếu lời người hàng xóm nói là sự thật, nếu như Hồ Lệ Lệ ngoại tình thì không loại trừ khả năng Hồ Lệ Lệ xui khiến tên nhân tình đến hành hung chồng. Anh không cảm thấy việc Hồ Lệ Lệ không có mặt tại hiện trường rất trùng hợp sao?”

Bác sỹ Lâm nói, “Ừm, nói có lý lắm, nhưng vẫn cần có chứng cứ mới được. Kết thúc khám nghiệm tử thi chứ?”

Lúc này tôi và bác sỹ Lâm đã đứng bên bàn giải phẫu tới năm tiếng đồng hồ, anh liên tục vặn vẹo cái eo đã có dấu hiệu tăng sinh xương.

(Chứng tăng sinh xương: Quá trình hình thành xương quá nhanh so với quá trình tiêu hủy xương, khiến cho xương bị biến dạng và gây đau đớn.)

“Anh có bệnh thì cứ nghỉ trước đi, em với phụ tá của anh sẽ làm tiếp.” Tôi nói.

“Còn phải giải phẫu cái gì nữa?”

“Đây là lần đầu tiên em phụ trách điều tra vụ án và giải quyết công tác pháp y, em vẫn muốn là cho cẩn thận, không sai sót.” Tôi nói, “Em muốn mở xương sống của nạn nhân ra xem bên trong ống sống có xuất huyết hay không. Nếu Ngô Minh Lộ điều khiển xe máy rồi ngã từ trên cầu xuống, lại còn nằm ngửa, thì xương sống của anh ta nhất định sẽ bị thương. Nói cách khác, nếu theo như suy đoán của chúng ta, Ngô Minh Lộ chết rồi bị ném xuống dưới cầu thì trong ống sống của anh ta sẽ không có máu”.

(Ống sống là khoang rỗng của các đốt sống, bên trong có chứa tủy sống và các rễ thần kinh)

Bác sỹ Lâm gật đầu: “Vậy anh nghỉ trước đây”.

Tôi cùng cậu thực tập sinh cẩn thận tách từng phần cơ thịt xung quanh xương sống của thi thể, sau đó dùng cưa cưa xương sống ra.

Không ngờ, trong ống sống, toàn là máu.

Phát hiện này vô cùng ngoài dự tính. Sao lại như thế? Xuất huyết là phản ứng sinh hoạt, chẳng lẽ Ngô Minh Lộ đúng là tử vong do ngã xuống cầu? Lẽ nào toàn bộ suy đoán trước đó của chúng tôi đều là sai lầm.

Bác sỹ Lâm ngây ra đó, tôi cũng ngẩn cả người, cứ như vậy ngơ ngáo mất vài phút, tôi không biết phải làm sao, vì thế bèn cởi áo giải phẫu, chạy vội đi gọi điện cho sư phụ: “Sư phụ, em gặp vấn đề”.

“Dự thi mà có thể xin trợ giúp từ thầy sao?” Sư phụ ở đầu bên kia nói với giọng trêu chọc.

Tôi biết sư phụ chỉ nói đùa với tôi, thầy luôn chủ trương mạng người là quan trọng nhất, tuyệt đối không có chuyện vì lần này là bài thi của tôi mà nhắm mắt làm ngơ trước một vụ án mạng. Vậy nên tôi không để ý đến lời nói đùa của sư phụ, hỏi tiếp: “Nói một cách đơn giản, em cho rằng người chết trong vụ án này là chết rồi mới bị đưa xác xuống dưới cầu cao 3 mét, nằm ngửa mặt lên. Nhưng tại sao ống sống của anh ta lại có máu?”

Sư phụ ở bên kia trầm mặc rồi nói: “Anh có căn cứ chắc chắn chứng minh nạn nhân sau khi bị sát hại mới bị ném thi thể xuống dưới cầu không?”

Đại não của tôi nhanh chóng đảo qua một vòng: “Có căn cứ chắc chắn!”

“Người đó chết được mấy ngày rồi?” Sư phụ nói.

“Cho tới hôm nay là ba ngày.”

Sư phụ cười nói, “Phải biết kiên trì với quan điểm của bản thân chứ. Không biết lấy lớn bỏ nhỏ sao? Bác sỹ pháp y không phải là thần, không thể giải quyết tất cả vấn đề”.

“Nhưng vấn đề này không giải quyết được thì việc phán đoán tính chất vụ án cũng có trở ngại, trong lòng em cũng không thấy thoái mái.”

“Giải quyết được.” Sư phụ nhanh chóng đổi đề tài, “Rơi từ trên cao xuống dẫn đến tổn thương xương sống, thay vì xem trong ống xương có máu hay không, thì đầu tiên phải xem xương sống có bị gãy hay không.”

“Không gãy xương.”

“Thứ hai, xem tủy sống có bị tổn thương không.” Sư phụ nói.

“Ừm, xem tủy sống ư?” Tôi vừa nói vừa vẫy tay, bảo cậu thực tập cắt màng xương cứng trong xương sống ra.

Màng xương cứng bị tách mở, bày ra một đoạn tủy sống trắng ởn, hoàn chỉnh, sạch sẽ, không xuất huyết.

Tâm lý hỗn loạn của tôi cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

“Tủy sống không có tổn thương gây chảy máu.” Tôi nói, “Ha ha, sư phụ ơi, thế này là thế nào ạ? Vì sao tủy sống không tổn thương mà trong ống sống lại có máu?”

“Bởi vì khi thi thể phân hủy, màng xương kéo giãn dây thần kinh và mạch máu nhỏ trong ống sống, khiến chúng bị vỡ ra, dẫn đến hiện tượng xuất huyết trong ống sống. Nói dễ hiểu thì là do phân hủy tạo thành.”

Điều này đã loại bỏ tất cả những vấn đề có thể bác bỏ quan điểm của tôi. Cúp máy xong, tôi tràn đầy tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực cùng bác sỹ Lâm lên xe.

“Anh, chúng ta hiện đang nắm giữ nhiều manh mối nhỏ lẻ mang tính quyết định, bây giờ phải đi họp ban chuyên án để xâu chuỗi những manh mối ấy lại thôi.” Tôi cao hứng nói.

8 giờ tối, tôi không màng cơm nước, đi cùng bác sỹ Lâm vào phòng họp ban chuyên án. Trong phòng họp, các điều tra viên và cảnh sát giao thông đang chờ chúng tôi đến.

“Các anh giao thông về nhà ăn cơm đi.” Tôi vừa vào cửa liền vội nói, “Là giết người.”

Thái độ chắc chắn của tôi khiến ban chuyên án trở nên xôn xao.

Đại đội trưởng rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nói: “Có thể khẳng định chứ?”

“Có thể.” Tôi ngồi xuống, uống một ngụm nước rồi tiếp, “Chúng tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, tôi sẽ bắt đầu nói từ việc khám nghiệm thi thể”.

“Ngô Minh Lộ chết do chấn thương sọ não, thời điểm tử vong là khoảng 1 giờ sáng ngày 26.” Tôi vừa nói xong, trong phòng họp lại nổi lên tiếng xì xào, xem ra việc suy đoán thời điểm tử vong khiến các điều tra viên bắt đầu tin rằng đây không phải một vụ tai nạn giao thông.

“Căn cứ thứ nhất, cổ anh ta có tổn thương do vật mềm tạo ra, xe máy không thể hình thành loại vết thương này.” Tôi nói, “Căn cứ thứ hai, trên đầu anh ta có một số vết thương nằm rải rác, do hai hướng tác động lực khác nhau gây nên, không phải tạo thành do va chạm một lần với xe máy. Căn cứ thứ ba, xương sống của Ngô Minh Lộ không có tổn thương, không phù hợp với dạng thương tổn hình thành do rơi từ trên cao xuống. Căn cứ thứ tư, vùng hội âm của anh ta không bị thương.”

(Hội âm: vùng nằm giữa hậu môn và phần ngoài bộ phận sinh dục)

Lúc khám nghiệm tử thi tôi có chú ý đến chi tiết này, nhưng không nói với bác sỹ Lâm, nên anh cũng hết sức kinh ngạc: “Vùng hội âm ư?”

“Đúng vậy, nếu anh ta ngồi trên xe máy rồi ngã lăn xuống, vậy vùng hội âm hẳn là phải bầm tím.” Tôi nói xong, mọi người đều gật đầu.

“Dựa vào bốn căn cứ trên đây”, tôi tiếp lời, “Khám nghiệm thi thể chi tiết cho thấy, nạn nhân bị người khác bóp cổ, ép dựa vào tường sau đó bị vật tày đánh vào đầu, dẫn đến tử vong”.

Tôi tạm dừng một chút, anh Đại đội trưởng cảm thấy chưa thỏa mãn: “Thế là hết rồi à?”

“Đương nhiên là chưa hết.” Tôi cười, “Bây giờ tôi nói đến tình huống tại hiện trường. Căn cứ thứ năm, Ngô Minh Lộ ngã xuống mạn phía Đông của đầu cầu Bắc, nhà anh ta cũng ở bên phía Bắc, mà đêm hôm đó chắc chắn anh ta đã về nhà an toàn. Nếu anh ta lại rời nhà đi, tức là đi từ phía Bắc đến phía Nam, khi đi qua cầu liền bị ngã xuống, vậy theo lý thuyết đi về phía bên phải, Ngô Minh Lộ hẳn là đi về mạn phía Tây cây cầu, dù có ngã cũng là ngã xuống phía Tây. Kể cả khi anh ta chạy ngược chiều, thì như tôi đã nói ở hiện trường, do có động năng ban đầu nên người này không thể ngã ngay sát đầu cầu được, mà phải đi một đoạn trên cầu rồi mới ngã xuống, nhưng nhìn ở vị trí thi thể thì hẳn là anh ta ngã xuống cầu theo hướng vuông góc.”

Mọi người tiếp tục gật đầu.

“Lại nói đến chiếc xe máy.” Tôi nhấp một ngụm nước, “Căn cứ thứ sáu, tuy rằng xe máy đang trong tình trạng hoạt động, nhưng đèn lại không bật. Nếu Ngô Minh Lộ tử vong vào lúc 1 giờ đêm tối tăm mù mịt thì tại sao lại không bật đèn xe khi đi đến hiện trường? Anh ta cũng không thể tắt đèn trong lúc ngã xuống đúng không? Nhưng nếu là hung thủ lái xe chuyển xác đến hiện trường, để tránh khiến người khác chú ý bèn tắt đèn xe thì chuyện này có thể được giải thích”.

“Đúng! Hơn nữa thông qua khám nghiệm quần áo của nạn nhân, chúng tôi phán đoán khi anh ta bị thương, phần thân trên được giữ ở tư thế thẳng, đó không phải tư thế khi ngã xuống cầu. Đây là căn cứ thứ bảy.” Hai căn cứ trước đó tôi chưa từng đề cập tới, chỉ trực tiếp thông báo tại buổi họp chuyên án, điều đó khiến bác sỹ Lâm nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được phải tranh nói ra căn cứ thứ bảy.

Tôi gật đầu cười, nói tiếp: “Dựa vào căn cứ thứ bảy, tôi cho rằng nạn nhân bị đánh thức khi đang ngủ say, sau đó bị giữ chặt thân trên rồi bị đánh vào đầu dẫn đến tử vong. Sau khi anh ta chết, hung thủ mặc quần áo cho nạn nhân, chuyển xác đến hiện trường bên cầu, ngụy tạo một hiện trường tai nạn giao thông. Hiện trường giết người hẳn là trong nhà nạn nhân. Nếu hung thủ có thể dễ dàng đi vào nhà thì vợ của Ngô Minh Lộ không tránh khỏi liên can. Không biết bảy căn cứ tôi vừa kể có đủ hay không? Tất nhiên còn rất nhiều điểm khả nghi khác, ví dụ như đêm đó Hồ Lệ Lệ vắng mặt một cách trùng hợp, hay là Ngô Minh Lộ mất tích mà nhà cửa vẫn tiến hành sửa chữa như thường, hoặc nhà hàng xóm nuôi ba con chó nhưng chỉ bị mất hai con hay sủa, ngoài ra nạn nhân hẳn là bị tấn công khi đang ngủ đêm nhưng Hồ Lệ Lệ lại nói sáng hôm sau chị ta về nhà thấy chăn màn đã gấp gọn”.

Nghe tôi thuyết minh về các căn cứ một cách đơn giản, nhanh chóng lại có lý, có thể phân biệt rõ tính chất vụ án, Đại đội trưởng tỏ ra vô cùng hào hứng: “Nhiều căn cứ như vậy là đủ rồi! Nhưng tôi muốn biết, vì sao Hồ Lệ Lệ lại muốn giết chồng? Động cơ gây án là gì?”

“Tôi nghe người hàng xóm nói, Ngô Minh Lộ và Hồ Lệ Lệ từng cãi vã rất kịch liệt, vì có vẻ như Hồ Lệ Lệ gian díu với người sửa nhà, Ngô Minh Lộ muốn ly hôn với chị ta.” Tôi đáp.

“Chỉ bởi vậy mà giết người?” Đại đội trường sờ trán, “Vợ chồng cãi nhau mà thôi, coi đó là động cơ giết người thì hơi gượng ép”.

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ là hơi khiên cưỡng, nên đã lén trao đổi với hàng xóm nhà họ vài câu.” Tôi nói, “Nghe nói nhà họ sắp phải di dời, căn nhà ông cha để lại của Ngô Minh Lộ cũng phải phá đi, chi phí đền bù lên đến 70 vạn tệ. Cứ nghĩ thử mà xem, nếu Ngô Minh Lộ và Hồ Lệ Lệ ly hôn, do căn nhà là tài sản trước hôn nhân nên 70 vạn này chị ta không được hưởng lấy một xu. Nhưng nếu Ngô Minh Lộ chết, căn cứ theo luật thừa kế thì người được hưởng 70 vạn này chính là Hồ Lệ Lệ. Một người phụ nữ có nhân tình, lại thấy một khoản tiền lớn kiếm cả đời không được nên nảy ý định giết người, lí do này còn gượng ép không?”

(70 vạn tệ = khoảng 2 tỷ 450 triệu Đ)

Đại đội trưởng cũng tỏ vẻ tán thành với phân tích của tôi, nói: “Có lý lắm! Nhưng có chứng cớ gì không?”

“Nếu có thể xác định hiện trường phát sinh vụ án là trong nhà Ngô Minh Lộ, tức là đã có chứng cứ xác định Hồ Lệ Lệ là đồng phạm. Bởi nạn nhân khi bị thương sẽ chảy máu, Hồ Lệ Lệ không những bất chấp việc trong nhà có máu, còn khai gian dối rằng sáng hôm sau về nhà thấy chăn màn gấp gọn”. Tôi nói, “Nhưng cũng có chỗ khó, đó là sau khi Ngô Minh Lộ mất tích thì tường nhà đã được quét vôi, không chắc có thể tìm thấy chứng cứ chứng minh anh ta chết ở trong nhà.”

“Ý cậu là trong nhà anh ta hẳn sẽ có máu, nhưng có thể sẽ không tìm thấy, đúng không?” Đại đội trưởng hỏi.

“Hung thủ giết người xong, hẳn sẽ nóng lòng muốn quét vôi che đi những chỗ có máu trên tường. Bây giờ chúng ta đi cạo lớp vôi mới quét trên tường ra, hi vọng có thể phát hiện vết máu thấm vào tường.” Tôi nói, “Mặt khác, vụ trộm chó cũng có thể là manh mối quan trọng, nói chung là chẳng có nhiều sư trùng hợp đến thế, chó nhà hàng xóm nuôi bao nhiêu năm không bị trộm, nhưng ngay trước khi Ngô Minh Lộ chết một ngày lại mất, trùng hợp lại là hai con chó hay sủa. Điều đó rất đáng ngờ. Cho nên bước tiếp theo cần phải phái một tổ điều tra nhà người thợ sửa chữa kia, xem có thể thấy dụng cụ bắt chó hay bả thuốc gì không.”

Sáng sớm hôm sau, tôi cùng vài điều tra viên đến nhà Hồ Lệ Lệ.

Trong lòng đã nắm chắc đôi phần, ánh mắt chúng tôi cũng trở nên lạnh lùng. Khi Hồ Lệ Lệ thấy chúng tôi hùng hổ đi vào cửa, rồi lại nhìn chị ta với ánh mắt lạnh nhạt, chị ta liền đột nhiên quỳ xuống. “Tôi khai! Tôi khai hết! Không phải tôi giết Ngô Minh Lộ, có thể không phán tôi tội tử hình được không?” Hồ Lệ Lệ gào khóc.

Không ngờ quá trình điều tra phá án loại thuận lợi như thế, lúc Hồ Lệ Lệ bị áp giải lên xe cảnh sát, tôi và bác sỹ Lâm cũng bắt đầu tìm kiếm vết máu trong phòng ngủ của Ngô Minh Lộ. Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, chúng tôi thật sự tìm được vết máu.

Tin thành công liên tiếp được báo về, đội điều tra viên và kỹ thuật viên phụ trách điều tra nhà người thợ sửa chữa cũng có kết quả tốt, trong cốp xe của tên thợ có một bộ xích, bên trên còn dính một ít lông chó.

Chúng tôi thu thập được nhiều chứng cứ gián tiếp, hơn nữa những chứng cứ này có thể hình thành hệ thống chứng cứ đầy đủ và chắc chắn, nên công tác thẩm vấn tiến triển cũng rất thuận lợi. Có bằng chứng trước mặt, tên thợ sửa chữa cũng không chống đỡ được bao lâu, hắn nhanh chóng khai ra Hồ Lệ Lệ xui khiến hắn giết người rồi xóa dấu vết.

Vốn dĩ tình cảm giữa Hồ Lệ Lệ và Ngô Minh Lộ vẫn tốt đẹp, cho đến khi Hồ Lệ Lệ quen biết tên thợ sửa nhà họ Triệu. Vì để có nhiều thời gian dan díu, Hồ Lệ Lệ mời tay họ Triệu về sửa nhà, lấy cớ là để được nhiều tiền đền bù hơn. Cái cớ này được Ngô Minh Lộ nhanh chóng chấp nhận, nhưng quan hệ giữa họ Triệu và Hồ Lệ Lệ cũng sớm bị Ngô Minh Lộ phát hiện ra. Anh ta cảm thấy phẫn nộ với hành vi của vợ, tỏ vẻ nhất định phải ly hôn. Nghĩ đến 70 vạn sắp tới tay lại không cánh mà bay, Hồ Lệ Lệ đau từng khúc ruột, vì thế tìm tay họ Triệu mưu đồ bí mật giết hại Ngô Minh Lộ.

Xế chiều ngày 25, Hồ Lệ Lệ mượn lí do về nhà mẹ đẻ, trước khi đi đã đặt chìa khóa nhà lên phía trên khung cửa. Rạng sáng ngày 26, tay họ Triệu lẻn đến nhà Ngô Minh Lộ, dùng chìa khóa Hồ Lệ Lệ đặt trên khung cửa để vào nhà. Ban đầu họ Triệu muốn nhân cơ hội Ngô Minh Lộ ngủ say để ra tay, không ngờ khi hắn lần mò tìm đường lại vô ý làm đổ bình rượu đặt ở phòng khác. Ngô Minh Lộ giật mình tỉnh giấc, phát hiện thấy tay họ Triệu liền xông vào đánh nhau, nhưng Ngô Minh Lộ gầy yếu sớm bị đánh bại. Sau khi giết hại Ngô Minh Lộ, họ Triệu bèn mặc áo khoác, quần ngoài và đi giày cho anh ta, điều khiển xe của Ngô Minh Lộ, đưa cái xác đến bên cầu, tỉ mỉ ngụy tạo hiện trường tai nạn giao thông như thể Ngô Minh Lộ lái xe không may bị ngã xuống cầu.

Sáng sớm ngày 26, Hồ Lệ Lệ về nhà mới phát hiện trên tường có nhiều vết máu, lập tức hoảng hốt, vội gọi họ Triệu đến quét dọn hiện trường, bọn chúng đã quét một lớp vôi để che giấu vết máu trên tường. Khi chúng thấy cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường cái chết của Ngô Minh Lộ, trong lòng chúng còn thầm cảm thấy may mắn vì kế hoạch đã thành công. Không ngờ chỉ sau 24 giờ, chúng liền bị còng tay xiềng chân, ngồi sau song sắt chờ pháp luật trừng trị nghiêm khắc.

Khi trở về tỉnh, việc trước tiên tôi làm là đi thăm sư phụ. Sức khỏe của thầy đã tốt hơn rất nhiều, thính lực cơ bản cũng đã hồi phục. Sau khi báo cáo lại toàn bộ tình huống vụ án cho sư phụ, tôi chán nản nói: “Nhiều án mạng như thế, nguyên nhân không vì tình thì cũng vì tiền, nếu người ta có thể tự nén xuống ham muốn của mình, khống chế lòng tham, vững tâm mà sống thì sẽ chẳng có hung án, thế giới này cũng tốt đẹp biết bao!”

Sư phụ lấy dưới gối ra một phong bì, cười nói, “Đừng xúc động quá, vô ích thôi, hãy nghĩ đến những thứ có ích ấy. Thôi mau chuẩn bị đi, mời anh em ăn một bữa.” Nói xong ném phong bì cho tôi.

Mở ra đã thấy, bên trong là một cuốn sổ nhỏ màu xanh lục, bên trên có ảnh chụp của tôi, còn có một dòng chữ: Trao tặng Tần Minh tư cách bác sỹ pháp y chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.