“Bối Bối! Lần này, cậu thua thực thê thảm!”
“. . . . . . A!”
Hàn Bối Bối lấy lý do thân thể không thoải mái, lôi kéo Tô Hiểu Hiểu vào phòng của mình trước!
Bởi vì cô không biết dưới tình huống như vậy, mình rốt cuộc còn có thể tỉnh táo bao lâu mà không bộc phát!
Bởi vì cô không biết, mình có thể chịu đựng được người phụ nữ dối trá kia bao lâu nữa! Cảm giác như vậy, thật một chút cũng không thoải mái, thậm chí có điểm hít thở không thông!
Hôm nay cô. . . . . . Cư nhiên làm người mai mối cho người phụ nữ chết tiệt kia! Thật là khôi hài!
“Bối Bối!”
“. . . . . . Hiểu Hiểu, bây giờ mình rất loạn, mình không biết nên làm gì bây giờ!”
Thời điểm Lưu Thi Ny tuyên bố nói sẽ để Phong Thiên Dục đính hôn cùng Diêm Thiến Hoa, tất cả lý trí của cô đều bị nổ bay, hiện tại cho dù muốn tỉnh táo ổn định lại cũng hoàn toàn không có khả năng!
“Ngu ngốc, thật là có điểm không chịu nổi cậu! Làm sao nhất định phải hành hạ mình như vậy? Đi thích một đại thúc? Bối Bối, từ bỏ đi? Từ bỏ đi được không?”
Tô Hiểu Hiểu vừa mắng, vừa ngầm quan sát thần sắc Hàn Bối Bối!
Yêu sao? Như vậy Bối Bối, phần yêu đó của cậu có đủ kiên định hay không? Có đủ chống đỡ cậu đánh cuộc một lần hay không?
Nếu như đủ! Như vậy cô sẽ đứng ở phía Bối Bối, cùng cô chiến đấu!
Ngược lại, nếu như không đủ, bất kể như thế nào, cô đều sẽ kéo cô quay đầu lại, tránh cho cô thương tích khắp người, mọi công sức tan như bọt xà phòng!
“. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Đã từng nghĩ từ bỏ! Nhưng Hiểu Hiểu, như vậy sẽ đau chết, thật không cách nào làm được!”
“A! Đứa ngốc!”
“Đúng vậy, đứa ngốc. . . . . .”
Chuyện đính hôn chuyện, vẫn luôn không ngừng phiêu diêu trong lòng cô, không ngừng rung chuyển! Khiến cho cô mất đi rất nhiều trấn định, mất đi rất nhiều ý tưởng!
“Chớ tự oán tự trách nữa, cậu nha, lần này người bên cạnh đại thúc nhà cậu làm cho cậu ngã một cú thật đau, khiến cho cậu không bò dậy nổi, Bối Bối, chớ nhụt chí, mình sẽ giúp cậu!”