Chương 111: Mỗi lần cô đau, hắn đều sẽ phụng bồi!
Mà không phải giống như bây giờ, cho dù người vẫn ở bên cạnh Bối Bối như cũ, nhưng Bối Bối lại không cảm giác được người, cho dù có thể nhìn thấy người, nhưng bên cạnh người lại có một người phụ nữ khác. . . . . .
Đúng vậy, cô để ý! Cô vô cùng để ý người phụ nữ bên cạnh hắn. . . . . Ngay cả lần này đến xem cô, cứ như vậy lạnh nhạt nhìn cô một chút, cũng mang theo người phụ nữ kia cùng đi . . . . . . Ha! Người phụ nữ kia có phải rất quan trọng với hắn không?
A a a! Phiền! Phiền não! Cô không muốn suy nghĩ, cô thật sự không muốn suy nghĩ nữa, đầu đau quá! Đau quá!
Bụng cũng đau! Đau giống như dao đâm vậy!
Tim càng đau! Đau đến mức làm cho cô sắp chết lặng!
————————-
(Phòng quản lý)
Kỳ thực Diêm Thiến Hoa cho rằng Phong Thiên Dục cứ như vậy chuẩn bị mang theo cô rời đi, nhưng khi theo hắn cùng đi đến đây, hơn nữa dĩ nhiên còn hỏi thăm tình hình thân thể của Hàn Bối Bối, cô ít nhiều có chút căm tức!
Coi trọng! Quá mức coi trọng rồi! Nhìn bộ dạng nha đầu nằm trên giường, rõ ràng không có việc gì! Cũng không biết có phải giả vờ hay không!
“Bác sĩ, xin hỏi Hàn Bối Bối phòng bệnh 305 rốt cuộc bị làm sao? Hiện tại tôi vẫn không biết tại sao nó té xỉu, cho nên phiền bác sĩ nói cho tôi biết một chút, cám ơn!”
“À, Hàn Bối Bối phòng bệnh 305 sao, không có gì đáng ngại, chính là kỳ sinh lý dẫn đến không thoải mái, thể chất của cô bé vô cùng hàn tính, cho nên mỗi lần đến kỳ sinh lý cũng sẽ đặc biệt đau đớn khó chịu phải không?”
“. . . . . . Dạ!”
Phong Thiên Dục có chút cứng ngắc gật gật đầu, đồng thời nhớ lại thời gian kỳ sinh lý của Bối Bối. . . . . . Thực kinh ngạc, cho dù Bối Bối đau bụng kinh, mỗi lần kỳ sinh lý đều đến rất đúng ngày, nhưng lần này lại đến trước 2 ngày?
Đáng ghét . . . . . . Mỗi lần cô đau sinh lý, hắn đều ở bên cạnh cô! Lần này hắn không có . . . . . Hơn nữa cô còn đau nghiêm trọng đến ngất đi?
Chương 112: Có cần phải lo lắng cho cô như vậy không
Trong lòng cảm giác tự trách không ngừng dâng lên, hơn nữa sắc mặt nhìn qua thật sự không tốt lắm. Mà Diêm Thiến Hoa đứng ở một bên sau khi nghe được nguyên nhân, nhịn không được khóe miệng hơi hơi run rẩy!
Đau sinh lý! Chỉ là đau sinh lý thôi sao? Chuyện nhỏ như vậy? Lại cơ hồ làm cho hắn người ngã ngựa đổ như vậy? Hơn nữa còn lộ ra dáng vẻ đau lòng như thế? Hừ! Không thể nói, thật sự là không thể nói!
“Khó trách, có một số người bởi vì trước đây không điều dưỡng tốt thể chất, mà thể chất của bé gái lại tương đối nhạy cảm, cho nên cô bé đau bụng kinh cơ hồ là bẩm sinh rồi, rất khó trị tận gốc, mỗi lần đến mấy ngày kia đều phải cực kỳ cẩn thận, những thứ kiêng không nên ăn đều không cho cô bé ăn chứ?”
“Có, không hề cho phép nó ăn đồ cay đồ lạnh!”
Những thứ này, cho tới bây giờ Bối Bối đều không có chú ý qua, nhưng hắn lại chú ý tất cả, hơn nữa mấy ngày đó của cô hắn đều đặc biệt dặn dò Vương tẩu, cho nên mấy ngày kia cơ hồ đã trở thành thói quen của hắn!
“Ừ, vậy thì tốt, lần này có thể do tâm tình của cô bé không được tốt, cho nên dẫn đến hậu quả như vậy. Cũng may mắn đưa đến đúng lúc, không có gì đáng ngại nữa, hai người không cần quá lo lắng, đợi cô bé truyền nước xong là có thể về nhà!”
“Được, cám ơn bác sĩ!”
“Không cần phải khách khí, đương nhiên, tốt nhất nên mang một ít thuốc điều trị về cho cô bé uống!”
Nhìn Phong Thiên Dục cùng Diêm Thiến Hoa chuẩn bị rời đi, bác sĩ lại vội vàng gọi bọn họ lại!
“Uống thuốc? Thuốc giảm đau?”
“Không phải, dĩ nhiên không phải uống thuốc giảm đau rồi, thời điểm kỳ sinh lý của phụ nữ đến căn bản không thể uống thuốc giảm đau, nếu không sau này sẽ lưu lại tính ỷ lại cùng một số tác hại, chúng tôi chỉ là đưa một ít thuốc điều trị cho các người thôi, để các người mang về cho cô bé hảo hảo điều dưỡng, thân thể đứa nhỏ này không thể tùy tiện ép buộc!”
Chương 113: . . . . . . Trưởng thành quá sớm rồi!
Bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, nhìn nhìn bọn họ, sau đó trực tiếp cho bọn họ đơn thuốc, để bọn họ đến phòng thuốc mua thuốc!
Phong Thiên Dục nhận lấy đơn thuốc, nhíu nhíu mày, sau đó lại đi đến phòng thuốc! Kỳ thực Diêm Thiến Hoa đã không muốn đi theo rồi, nhưng lại không có biện pháp, ai bảo cô tới đây? Hiện tại nếu tránh đi thì thật khó coi!
Bọn họ đi thật xa thật xa, hai bác sĩ quản lý cũng không nhịn được khẽ cười cười!
“Ai, cậu nha, làm sao không nói rõ tình hình cho bọn họ biết?”
“Có cái gì tốt để nói? Đứa nhỏ này thật sự có điểm quái dị, trưởng thành quá nhanh, rõ ràng mới 15 tuổi lại ít nhất có tâm tính cùng thân thể của người 20 tuổi. . . . . . Chậc chậc, trẻ con bây giờ có lẽ đều trưởng thành sớm như vậy!”
“Ha ha, ai biết. . . . . .”
Sau khi có bệnh nhân đi vào thì tiếng nghị luận cũng chấm dứt. Phong Thiên Dục giúp cô mua thuốc, trả tiền, sau đó lại đi tới phòng bệnh của cô!
Khi cửa phòng bệnh lần nữa bị người mở ra, Hàn Bối Bối cơ hồ cho rằng y tá tiến vào, hoàn toàn không nghĩ tới hắn còn có thể trở lại, cho nên dứt khoát không quay đầu lại, cũng không mở mắt! Vẫn như vậy giả vờ ngủ say!
Hắn cũng không nói gì, ở bên trong tủ phòng bệnh tìm được một cái ly sạch sẽ duy nhất cùng chiếc bình đựng nước nóng, hắn lấy ra một viên thuốc thả vào ly nước!
Chất lỏng màu nâu đỏ, thoạt nhìn ít nhiều có chút làm cho người ta không thoải mái, cộng thêm mùi vị của thuốc, làm cho Phong Thiên Dục cũng nhịn không được nhíu nhíu mày! Cũng không biết Bối Bối có thể uống hay không . . . . . . Cô không thích nhất mùi vị này! Nhưng bất kể như thế nào, so với sự thống khổ của cô, nỗi khổ nhất thời này tương đối tốt hơn, sau khi uống thuốc này thì có thể đỡ đau rồi!
“Bối Bối? Ngồi dậy uống thuốc đi!”
“. . . . . . Hả?”
Hàn Bối Bối có chút nghi ngờ mở mắt, thật sự thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, tại sao là hắn. . . . . . Tại sao có thể là hắn? Hắn vừa trở lại sao?”
Chương 114: Hắn cho cô ôn nhu
“Người. . . . . . Làm sao người lại tới nữa? Người không phải đã đi rồi sao?”
“Đứa ngốc, cho dù đi cũng phải mang theo con cùng đi, không có khả năng ta đi trước a, đến đây đi, Bối Bối, mặc dù mùi vị của thuốc này không tốt lắm, nhưng uống xong, bụng con hẳn là sẽ không đau như vậy nữa!”
“. . . . . . Ách? Người biết?”
Cô giùng giằng từ trên giường ngồi dậy, mặc dù khóe mắt nhìn thấy Diêm Thiến Hoa cũng tiến vào, nhưng bởi vì hắn đang ở đây, bởi vì hắn vì cô, cho nên lần này cô rất thông minh lựa chọn không nhìn! Chỉ cần cô không nhìn nữa, như vậy tâm tình của cô sẽ rất tốt, rất tốt!
Tốt, như vậy đi, liền dung túng chính mình một lần, hiện tại cô cần hắn, rất cần rất cần, cho nên cứ như vậy lừa mình dối người một lần đi, cô ta không tồn tại, không tồn tại là tốt rồi!
“Ừ, con vẫn luôn không nói, ta không có cách nào đành phải đi tìm bác sĩ vừa khám cho con để hỏi thăm tình hình! Đến đây đi, Bối Bối, ngoan, uống thuốc, thừa lúc còn nóng mau uống đi!”
Hắn đi tới bên giường, nhìn thấy cô cau mày, biết hiện tại thân thể cô rất không tốt, cho nên trực tiếp cũng ngồi trên giường, rồi sau đó để cho cô tựa vào trong ngực mình, vừa ôm lấy cô, vừa đem cái ly đưa đến bên miệng cô!
. . . . . . Hắn rất rõ ràng, hắn căn bản chính là hiểu cô như vậy a! Nếu như cái ly này để ở một bên, chờ cô đến uống, vậy cô chắc chắn sẽ không uống, nhưng hắn đưa đến bên môi cô, vậy cô căn bản sẽ không cự tuyệt, cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào!
Nghĩ tới những thứ này, cô đột nhiên nhếch môi cười, dứt khoát tựa đầu vào trên bả vai của hắn, sau đó làm nũng chép miệng với hắn!
“. . . . . . Thật là đau! Mới vừa đau không muốn nói chuyện!”
“Ta biết!”
Thanh âm của hắn ôn nhu như thế, ôn nhu đến có thể tan thành nước.
Mà mỗi lần. . . . . . Mỗi một lần thời điểm cô như thế này, cơ hồ cũng là lúc hắn ôn nhu nhất, cô hưởng thụ giờ khắc này!
Tất cả buồn bực trong lòng, tất cả giận dỗi trong lòng, tất cả không vui trong lòng, cũng đều bởi vì biểu hiện bây giờ của hắn, toàn bộ đều bị tiêu trừ trong không khí!
Chương 115: Mỗi lần bị hành hạ đến chết đi sống lại
Buông tay? Buông tay cái rắm! Cô làm sao cam lòng? Làm sao có thể buông tay? Phong Thiên Dục, Phong Thiên Dục như vậy, làm cho cô cả đời cũng không buông ra được!
“Dục. . . . . . Đau! Thật đáng ghét! Mỗi lần đều có thể hành hạ ta đến chết đi đi sống! Không có người ở bên cạnh càng đau hơn!”
Bởi vì lần này là hắn chủ động ngồi trên giường bệnh, chủ động để cho cô tựa vào trong ngực của hắn, cho nên cô dứt khoát trực tiếp nâng lên hai tay nhỏ bé của mình ôm hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tựa vào trong ngực hắn, cảm thụ lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thụ hương vị sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn!
Động tác này. . . . . . Đã lâu rồi!
“Ta biết, ta đều biết, cho nên không phải đã cho con uống thuốc sao? Mặc dù không phải là thuốc giảm đau, nhưng hẳn cũng có chút tác dụng! Hơn nữa vừa rồi bác sĩ cũng nói, thời điểm cái đó tới, không thể uống thuốc giảm đau, may là trước kia không cho con uống!”
Hắn cũng nhẹ nhàng ôm cô, nói không rõ một cỗ cảm giác thỏa mãn trong lòng mình, một cỗ an tâm, rốt cuộc từ đâu đến!
Diêm Thiến Hoa vẫn đứng ở một bên, nhìn một màn ấm áp này! Cả người cơ hồ cũng mau bất tỉnh!
Cái gì cùng cái gì? Dục. . . . . . Đứa nhỏ này gọi hắn Dục! Hắn không chỉ không phản đối, hơn nữa còn ôn nhu như vậy. . . . . .
Trên giường bệnh hai người tựa vào nhau, rõ ràng không có quá nhiều ngôn ngữ, nhưng lại có một loại thần giao cách cảm, một loại ngầm hiểu lẫn nhau, làm cho những người khác không thể chen vào.
. . . . . . Cha và con gái? Thử hỏi đây thực sự là tình cảm giữa cha và con gái sao? Có thế sao? Đáng chết, có thế sao?
Nếu như tình cảm giữa cha và con gái đều như vậy, như vậy. . . . . . Như vậy không phải toàn bộ thế giới đều biến thái sao? A a a! Điên rồi, thật là nhanh phát điên rồi! Cái gì cùng cái gì đây?
Mà cô! Cô cũng không tin, mình cứ như vậy không chiến mà bại, thua trên tay một đứa nhỏ chưa dứt sữa? Không thể nào tin nổi! Mà cô, cũng tuyệt đối không thối lui!
Nghĩ tới những thứ này, cô vội vã không im lặng đứng ở một bên nữa, không thể vẫn không nói câu nào, sau khi cô giả bộ ra vẻ quan tâm cũng liền vội đi tới bên giường bệnh!