Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 90: Q.2 - Chương 90: Chương 106 + 110




Chương 106: Cô cư nhiên bị người đàn ông khác ôm

Dục! Dục! Không phải là mê luyến! Không phải! Là thật! Là thật tâm! Tại sao người thấy không được? Tại sao người phải tàn nhẫn đẩy ra ta như vậy?

“. . . . . . Được, được, là tôi bại hoại, là tôi khi dễ Hàn Bối Bối, không khóc, không khóc!”

Oan uổng a, hắn là người tốt, hắn thật sự là người tốt! Chẳng qua hiện tại đứa nhỏ này khóc lợi hại như vậy, cho nên miễn cưỡng một chút. . . . . . Thừa nhận mình là bại hoại cũng được, dù sao cũng sẽ không thiếu một miếng thịt!

“Ô ô ô. . . . . . Hắn mới không phải là cha của tôi, hắn không phải. . . . . .”

“Ách. . . . .”

Lại là vấn đề này? Dạ Huyền Phỉ có chút nghẹn họng, không biết mình nên nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô! Mặc cho cô khóc trong ngực hắn, mặc cho nước mắt của cô từ từ ướt nhẹp áo hắn. . . . . . Nha ~~~ chiếc áo sơ mi hàng hiệu của hắn . . . . . Rõ ràng hắn mặc mới lần thứ hai mà thôi. . . . . .

Phong Thiên Dục cùng Diêm Thiến Hoa chạy tới Nhân Ái, hơn nữa thời điểm hỏi ra được phòng bệnh của Hàn Bối Bối ở đâu, Phong Thiên Dục dẫn đầu trực tiếp chạy về phía trước, bởi vì Diêm Thiến Hoa mang giày cao gót, cho nên di chuyển khó tránh khỏi có phần bất tiện, nhưng lại cũng miễn cưỡng đi theo phía sau hắn!

— Tức giận! Cách cánh cửa thủy tinh phòng bệnh, khi nhìn thấy người ở đó, nhất là khi nhìn thấy nam sinh kia đang ôm Bối Bối, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, hắn rất tức giận, thậm chí cảm thấy cả người giống như sắp bốc lửa!

Tay gắt gao nắm tay nắm cửa, chậm chạp cũng không mở ra, cứ như vậy lẳng lặng nhìn! Ánh mắt kia tựa hồ không chỉ muốn trừng vỡ thủy tinh mà còn muốn trừng thủng lưng nam sinh kia!

Thời điểm Diêm Thiến Hoa chạy tới, mặc dù có chút khiếp sợ vì lửa giận phát ra từ trên người hắn, thậm chí không hiểu lửa giận của hắn từ đâu tới, cô cũng trùng hợp thấy được cảnh tượng bên trong phòng bệnh . . . . . .

Có chút khó tin, Hàn Bối Bối nhỏ như vậy, thế nhưng lại cùng nam sinh ôm ấp một chỗ, trong lòng cô cũng khiếp sợ cho rằng. . . . . . Phải chăng lửa giận của hắn cũng bởi vì một màn này?

Chương 107: . . . . . . Sẽ không, chắc chắn sẽ không!

Là bởi vì con gái của mình cùng nam sinh ôm ấp mà tức giận? Hay là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Nha, không, không phải vậy, chắc chắn sẽ không phải như vậy! Cô không cho phép, tuyệt đối không cho phép mình loạn tưởng như vậy!

Cho nên. . . . . . cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn!

“Phong? Làm sao vậy? Còn không đi vào?”

“. . . . . . Hả? Không sao, chờ em tới cùng nhau vào!”

Nhìn cô theo kịp bên cạnh, Phong Thiên Dục nỗ lực đè xuống lửa giận, sau đó quay đầu khẽ cười cười với cô, rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra!

So sánh với Phong Thiên Dục bỗng nhiên tiến vào phòng bệnh, biểu hiện của Diêm Thiến Hoa có vẻ khoa trương hơn nhiều, vừa vào phòng bệnh, Diêm Thiến Hoa đã bay thẳng đến bên cạnh Hàn Bối Bối cùng Dạ Huyền Phỉ!

“Bối Bối, Bối Bối? Em làm sao vậy? Dọa chết chị với cha em rồi, nghe nói em té xỉu ở đường cái, em rốt cuộc làm sao vậy?”

“. . . . . . Ách. . . . . A. . . . . . cô!”

Dạ Huyền Phỉ vội vàng nhảy ra, sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định buồn cười gọi Diêm Thiến Hoa là cô!

Mà bởi vì Dạ Huyền Phỉ đột nhiên đứng dậy, cả người Hàn Bối Bối lập tức không có điểm dựa, thân mình không nhịn được lảo đảo một chút, muốn ngã nhào trên giường bệnh!

Phong Thiên Dục thấy thế, vội vàng đi lên phía trước, một phen đỡ lấy cô! Mà Hàn Bối Bối cứ như vậy ngã vào đôi mắt lo lắng của hắn!

Có lo lắng, lo lắng rất nồng đậm!

Không thôi! Mãnh liệt không thôi!

“Bối Bối? Chuyện gì xảy ra? Làm sao lại té xỉu ở trên đường?”

“. . . . . .”

Kỳ thực trong lòng Hàn Bối Bối có một chút cảm động!

Dù sao sau khi Dạ Huyền Phỉ gọi điện thoại, căn bản còn chưa kịp nói với hắn cô rốt cuộc đang ở đâu, nhưng hắn lại tra ra được, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh như thế chạy tới!

Nếu như không phải . . . . . Nếu như không phải vì người phụ nữ này cũng cùng theo tới, như vậy Hàn Bối Bối rất rõ ràng mình nhất định sẽ nhào vào trong ngực của hắn, làm nũng giống như trước đây, nói cho hắn biết, bụng của cô thật là đau thật là đau, nhưng hiện tại. . . . . . A, miễn đi!

Chương 108: Kỹ xảo biễu diễn của cô so ra còn kém người phụ nữ này

Sau khi vùng vẫy khiến cho hắn buông cô ra, cô nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Diêm Thiến Hoa đang đứng bênh cạnh, trong lòng không nhịn được một trận cười lạnh!

Là thật sự quan tâm sao? Tại sao cảm thấy người phụ nữ này giống như đang diễn trò? Chậc chậc, diễn thực tốt! Ít nhất đã nhiều năm như vậy, thói quen diễn trò, thói quen cưỡng chế di dời tất cả những con ruồi bên cạnh hắn, cô còn diễn không ra trình độ như vậy!

Sau khi rời khỏi hắn, cô dứt khoát trực tiếp nằm trên giường, dùng chăn che đầu của mình lại, không nhìn thấy, cô cái gì cũng không nhìn thấy!

“. . . . . . Bối Bối. . . . . .”

Phong Thiên Dục nhìn cô, biết cô không nói gì như vậy là đang kháng nghị cái gì, nhưng rốt cuộc có cái gì tốt để kháng nghị sao?

Dạ Huyền Phỉ thấy người nhà của cô cũng chạy tới rồi, mặc dù có chút bội phục năng lực cùng tốc độ của bọn họ, nhưng bất kể như thế nào, vấn đề gai góc hiện tại này hắn cũng muốn trả lại cho bọn họ mới phải!

“Cha của Hàn Bối Bối!”

“. . . . . . Ừ?”

Cha của Hàn Bối Bối? Đây là một cách xưng hô thực mới mẻ, đối với hắn, vẫn là lần đầu tiên nghe được có người gọi hắn như vậy, cho nên tự nhiên có chút không nhịn được hơi sửng sốt!

“Các người đã tới, như vậy cũng không có chuyện của tôi nữa, Hàn Bối Bối liền giao cho các người, tôi đi!”

“Ừ, được, cám ơn cậu đã đưa Bối Bối tới bệnh viện!”

Khách khí cùng xa lánh, kỳ thực sự khác biệt giữa hai người này không chỉ có 5 tuổi, mà là cảm giác, khí chất giữa hai người, chênh lệch quá nhiều!

Nếu như nói Dạ Huyền Phỉ là một đại nam sinh nóng nảy, cá tính thích chơi đùa!

Như vậy Phong Thiên Dục so với hắn, vẫn là nội liễm hơn nhiều, hơn nữa cũng thành thục hơn nhiều, không chỉ có nội liễm thành thục, hắn càng thêm chững chạc, càng thêm làm cho người ta có cảm giác an toàn!

“. . . . . . Vậy. . . . . . Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Không nói được cảm giác của mình đối với đứa bé trai này rốt cuộc là gì, sau khi nhìn thấy hắn, Phong Thiên Dục liền khẳng định đây là lần thứ hai gặp mặt, mặc dù khoảng cách với lần gặp mặt đầu tiên xác thực có chút xa, nhưng bất kể như thế nào cũng không quên, bởi vì thời điểm lần đầu tiên gặp mặt . . . . . . Những chuyện đó, đời này có lẽ hắn vĩnh viễn cũng đều không cách nào quên được!

Chương 109: Tại sao lại không tự trọng theo tới?

Dạ Huyền Phỉ nhìn Hàn Bối Bối đang giấu mặt trong chăn một chút, khóe miệng giật giật, rõ ràng rất muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói ra, trực tiếp mở cửa phòng bệnh, chuẩn bị rời đi!

“Dạ Huyền Phỉ!”

“. . . . . . Ừ?”

Dạ Huyền Phỉ đã ra khỏi phòng bệnh, thời điểm muốn đóng cửa phòng lại, Hàn Bối Bối đột nhiên từ trong chăn chui ra!

“Cám ơn anh! Nếu như không có anh, nói không chừng hôm nay tôi đã chết!”

Cho dù không phải là đau chết, cũng sẽ cô độc chết đi, hôm nay là lần cô cô độc nhất từ trước tới nay, bởi vì không có hắn, bởi vì cho dù hắn đang ở bên cạnh, vẫn như cũ không cách nào cảm giác được. . . . . .

“. . . . . . Ha ha, đứa ngốc, em quá khách khí, có còn, em không được nói nghiêm trọng như vậy, tự chăm sóc mình thật tốt đi!”

“Ừ, cám ơn, thật sự cám ơn anh! Chờ tôi khỏe rồi, tôi mời anh ăn cơm!”

. . . . . . Quái dị! Rõ ràng không nói gì quá đáng, thế nhưng trong chốc lát đó, Dạ Huyền Phỉ lại cảm thấy, cho dù mình đứng ở cửa phòng bệnh, không khí dưới mũi lại lập tức mỏng manh không ít!

Hàn Bối Bối, em cười quá mức ngọt rồi! Cười đến mức có chút làm cho người ta cảm thấy tâm tình bị ảnh hưởng! (Nói nhảm, không phải bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ hớn hở của người ta, rõ ràng là lãnh khí trên người Phong Thiên Dục tản mát ra)

“A, được, được, tôi đi đây!”

Đóng cửa phòng bệnh, Dạ Huyền Phỉ cũng không biết tại sao, thế nhưng cảm giác mình tựa hồ đang dùng tốc độ chạy trốn để rời đi!

— Yên lặng! Yên lặng đến ngay cả hô hấp của ba người bọn họ, tựa hồ cũng có thể nghe được!

Trong hoàn cảnh như vậy, Diêm Thiến Hoa kỳ thực đã có chút hối hận, tại sao mình lại không tự trọng theo tới đây. . . . . .

Phong Thiên Dục vẫn dùng ánh mắt khóa lại trên người đang nằm trên giường! Bên trong thâm thúy rốt cuộc lại bao hàm bao nhiêu mịt mờ, dù là ai cũng không cách nào thấy rõ!

Chương 110: Cô thật sự không muốn. . . . . .

Bối Bối cũng không nguyện ý nói chuyện nữa, sau khi tiễn Dạ Huyền Phỉ, cô trực tiếp đem chăn cuốn mình thành một con nhộng, hoàn toàn bào trì trầm mặc!

Ba người! Ba loại tâm tình! Hoặc là nói là mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được? A!

Cuối cùng Phong Thiên Dục cũng không nói gì, kéo cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đi ra ngoài!

Diêm Thiến Hoa nhìn thấy Phong Thiên Dục đi ra ngoài, như vậy làm sao còn có thể ở bên cạnh cô? Lập tức cũng theo ra ngoài!

Chẳng qua là thời điểm cô rời khỏi phòng bệnh, có chút làm cho người ta không biết là vô tình hay cố ý, thời điểm đóng cửa phòng bệnh, thế nhưng dùng sức như vậy, tiếng đóng cửa kia đồng thời làm kinh sợ trái tim của Hàn Bối Bối cùng Phong Thiên Dục!

Phong Thiên Dục có chút trách cứ quay đầu lại nhìn cô, mà cô còn lập tức làm ra dáng vẻ vô tội, hướng hắn lè lưỡi một cái, sau khi nói một tiếng xin lỗi liền cùng nhau đi về phía trước!

Mà Hàn Bối Bối làm sao lại không nghe được!

Sau khi xác định hắn và cô đều đi rồi, cô mới chui ra khỏi chăn, nhìn bình truyền dịch trên tay, trái tim tựu như những giọt nước không ngừng chảy vào trong cơ thể mình, lạnh như băng!

Đi rồi sao? Cứ như vậy đi rồi sao? Chẳng quan tâm? Phong Thiên Dục! Người là tên lừa gạt! Người này là một tên lừa gạt!

Cam kết trước kia, ngươi đều quên hết rồi sao? Tất cả trước kia, ngươi đều trắng trợn quên mất như vậy? Có lầm lẫn không? Người đã nói, sẽ không bao giờ không quan tâm ta, người đã nói, sẽ không bỏ rơi ta. . . . . . Người đã nói, sẽ nâng niu ta trong lòng bàn tay, ta chính là công chúa của người. . . . . .

Tại sao? Tại sao nhanh như vậy liền thay đổi rồi? Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .

Phong Thiên Dục! Hận người! Hận người! Không. . . . . . Nếu như có thể đem một phần tâm tình yêu người chuyển thành hận người thì sẽ tốt biết bao? Có phải nếu hận được, sẽ không đau đớn như vậy nữa hay không?

. . . . . . Phong Thiên Dục. . . . . . Nhớ người! Nhớ người! Cho dù người ở bên cạnh, cũng vẫn như cũ sẽ nhớ, nhớ người như trước đây! Nhớ người trước đây cưng chiều Bối Bối, Bối Bối muốn cái gì, người sẽ cho cái đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.