Còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã bị người ta cúp, Phong Thiên Dục có chút su sụp tinh thần ném điện thoại di động lên trên bàn, sau đó vò vò đầu của mình!
Bối Bối đã tỉnh, lo lắng đã giảm bớt một chút, nhưng trái tim lại đang kịch liệt bị xé rách, không phải là cha cô. . . . . . Không phải là cha cô! Hàn Bối Bối, làm sao con có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
Bảy năm! Ta nuôi con suốt bảy năm!
Gắt gao nắm chặt cạnh bàn, sau khi cố gắng đè xuống càm xúc không thoải mái trong lòng, hắn trấn định tinh thần của mình, suy nghĩ sơ qua một chút, sau đó lập tức mở laptop ra, đem điện thoại di động của mình kết nối với máy tình, sau đó tiến hành theo dõi, truy tìm vị trí của người vừa mới gọi điện cho hắn.
Quên đi, dù sao Bối Bối đang nổi giận, so đo cùng một đứa nhỏ làm gì? Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là có thể tìm được cô rốt cuộc đang ở đâu, xác định cô ở chung một chỗ với ai, cô có an toàn hay không!
Khi hệ thống tìm được tín hiệu kia ở bệnh viện Nhân Aí, hắn không suy nghĩ nhiều trực tiếp lấy ví tiền, điện thoại di động cùng chìa khóa xe, chạy xuống dưới lầu!
Thời điểm đi qua đại sảnh, Diêm Thiến Hoa vẫn còn đang ăn cơm, mà đám người Vương tẩu không biết là thực sự ăn rồi, hay là giả vờ ăn rồi, dù sao cũng sớm đã không có ở nơi này!
“Phong? Đã trễ thế này? Đi đâu vậy?”
“. . . . . . Đi tìm Bối Bối!”
“Ách. . . . . . Không phải nói không đi tìm nó sao?”
Bên trong đôi mắt của Diêm Thiến Hoa thoáng qua một tia kinh ngạc, đồng thời trong lòng không nhịn được dâng lên một tia phẫn hận!
Có lầm hay không? Tại sao hắn luôn dung túng đứa nhỏ này như vậy, luôn khuất phục trước nó như vậy? Rốt cuộc ai là chủ nhà? Ai là người sống nhờ nhà của hắn, nó rốt cuộc có không phân rõ ràng hay không?
Nói không đi tìm nó, làm sao mới một hồi như vậy đã thay đổi. Vì sao hắn phải đem toàn bộ tâm tư của mình đặt trên người đứa nhỏ này?
“Ừ, nhưng Bối Bối ngất xỉu trên đường cái, hiện tại đã được người ta đưa đến bệnh viện, anh phải đi xem một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Nếu không, không yên lòng!”
“. . . . . . Phong!”
Chương 102: . . . . . . Thứ tình yêu thật làm cho người ta buồn nôn!
“Không cần nói, em ăn cơm đi, anh đi trước!”
Sau khi Phong Thiên Dục nói xong, nhìn cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp vội càng đẩy cửa ra, hắn không cách nào chịu đựng được, cũng không biết làm thế nào để chịu đựng được, hắn không thể nhìn cô gặp chuyện không may, không thể chịu đựng hậu quả của việc cô gặp chuyện không may!
“Phong. . . . . .”
Diêm Thiến Hoa đuổi ra cửa, nhìn tốc độ chạy kia, trong lòng phát lạnh một hồi . . . . . . Cô là phụ nữ, cô có trực giác riêng của phụ nữ. . . . . . Sẽ không sai! Lo lắng hơi quá! Là tình thương của cha sao? Vẫn là tình thương của cha sao? Cô lựa chọn tin tưởng, đó là tình thương của cha, là tình thương sâu lắng của một người cha, không thể nào. . . . . . Không thể nào là loại ý tưởng mơ hồ trong đầu cô được, bởi vì bất kể như thế nào, đều thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn nôn!
Cho nên khi Phong Thiên Dục lái xe từ gara đi ra, cô nhanh chóng chạy tới trước cổng chính, chắn trước mặt xe! Làm hại Phong Thiên Dục vội vàng phanh gấp lại!
“. . . . . . Thiến Hoa, em điên rồi sao? Nếu vừa rồi anh không phanh kịp, hiện tại em đã té ngã rồi!”
Kinh hồn! Hoàn toàn kinh hồn!
Còn kém mấy cm. . . . . . Mấy cm nữa liền đụng phải!
“Phong, dẫn em cùng đi đi. Đứa nhỏ ngất xỉu, em cũng rất lo lắng, nếu anh để cho em ngồi ở nhà chờ anh, em sẽ đứng ngồi không yên!”
Vẻ lo lắng trên mặt Diêm Thiến Hoa, cũng không lừa được người, từ lúc mở cửa kính xe Phong Thiên Dục nhìn cô, do dự mấy giây, sau đó lập tức mở cửa xe cho cô lên xe!
——————-
“Này, Hàn Bối Bối, em điên rồi sao? Đang truyền nước, em làm gì kích động từ trên giường leo xuống như vậy? Không thấy máu đều đã chảy ngược rồi hay sao? Em muốn chết à?”
“. . . . . .”
Bối Bối xác định điện thoại đã cúp, biểu tình lo lắng trên mặt lập tức được gỡ xuống, thay vào đó là một loại tái nhợt!
Đáng chết, hôm nay vậy mà cô quên mất. . . . . . Là ngày đại di mụ đến thăm. . . . . . Không, là đến trước 2 ngày, cô nhớ rõ là còn 2 ngày nữa mới tới!
Trước hết bởi vì không chuẩn bị, lại bởi vì hôm nay đi bộ rất nhiều, cho nên cuối cùng cơ thể cô không chống đỡ nổi trực tiếp ngất xỉu trên đường cái. . . . . .
. . . . . .
Chương 103: Không có hắn, thật sự rất lạnh. . . . . .
Ngẫm lại tuy rằng cảm thấy 囧. Nhưng lại cũng cảm thấy bi kịch, ông trời đang đối đầu với cô phải không!
Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra đây? Sau khi cô cãi nhau với hắn lại là ngày đại di mụ tới?
Cô là thể chất hàn tính, mỗi lần đại di mụ tới đều đau chết đi sống lại, mà mỗi lúc như thế này, hắn đều ở bên cạnh cô, có bàn tay mền mại của hắn. . . . . . đau nữa. . . . . . Cũng có thể chịu đựng! Hiện tại. . . . . . Không có. . . . . . Không có gì cả, lạnh quá, ngay cả chân răng cũng thấy lạnh, đều từ từ co rúc lại một chỗ!
“Hàn Bối Bối? Hàn Bối Bối?”
“Câm miệng, anh không biết bệnh nhân cần nghỉ ngơi sao?”
Cô trừng hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tại sao lại gặp phải người này? Lần trước sau khi lợi dụng hắn, hắn không phải mắng cô xong rồi rời đi sao? Hơn nữa còn nói tốt nhất không nên gặp lại?
“Thôi đi, em cũng coi như bệnh nhân sao? Chỉ bất quá đau sinh lý, hơn nữa cơ thể có chút yếu ớt, cho nên mới té xỉu trên đường cái!”
“. . . . . .”
Đau sinh lý!
Ít nhiều có điểm xấu hổ, nhất là trước mặt Dạ Huyền Phỉ một đại nam sinh 20 tuổi! Cô tức giận bởi vì câu nói kia của Dạ Huyền Phỉ mà sắc mặt có chút đỏ lên!
“Ha ha, đỏ mặt? Cuối cùng cũng thấy được em đỏ mặt, chậc chậc, tiểu nha đầu mặc bikini cũng không đỏ mặt, còn có thể bình tĩnh để cho tôi chụp hình, hiện tại đỏ mặt cái gì?”
“. . . . . .Còn nói tôi xé rách miệng của anh!”
“Được, được, không nói, không nói, ha ha, vậy tôi muốn hỏi em một chút, mới vừa kích động như vậy làm gì? Bất quá tôi chỉ gọi điện thoại cho cha em, nói cho hắn biết tình hình của em mà thôi, làm sao em kích động như vậy? Bộ dạng giành điện thoại kia giống như muốn đem tôi ra lăng trì!”
“Nhiều chuyện!”
Không nói đến chuyện này thì không thấy tức, sau khi nói đến cô thật sự có chút tức giận, dù sao cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tìm hắn vào thời điểm này, sau đó cứ như vậy lúng túng nhìn hắn. . . . . . Hiện tại không thể làm nũng với hắn! Như vậy tới có ích lợi gì?
“Này, em có lầm hay không? Anh giúp em như vậy, em một câu cảm ơn cũng không nói, trả lại cho anh sắc mặt này hả? Với tính tình của cha em, các người đúng là một cặp cha con quái thai, thật là không chịu nổi em!”
Chương 104: Giữa cô và hắn. . . . . . Cứ như vậy sao?
“Câm miệng cho tôi, không phải tôi đã nói? Hắn không phải là cha tôi sao?”
“. . . . . . Không phải là cha em. . . . . . em cãi nhau với hắn sao? Lần trước còn nghe em gọi hắn là cha, cái này anh sẽ không lầm!”
“A. . . . . . Ai cần anh lo? Nói không phải là cha thì không phải là cha!”
“. . . . . . Thật là kỳ quái!”
“Mắt anh mù sao? Anh thấy bộ dạng tôi có chỗ nào giống hắn? Hắn lại trẻ tuổi như thế, mới 25 tuổi mà thôi, từ đâu có một đứa con gái lớn như tôi?”
Cô chán ghét! Rất chán ghét người khác xem bọn họ thành một đôi cha con, mặc dù rất rõ ràng, ảo giác này là cô cho Dạ Huyền Phỉ, dù sao ban đầu là cô giới thiệu quan hệ giữa cô và hắn như vậy. . . . . . Nhưng hiện tại hắn không có ở đây, cô không cần. . . . . . Không cần người khác cho rằng như vậy!
“Thôi, quên đi, thật có chút không chịu nổi các người, tôi mới không muốn quản quan hệ của các người là thế nào, tôi cũng không muốn biết, giữa em và hắn, rốt cuộc có loại mờ ám gì, tóm lại hôm nay ở trên đường gặp phải em xem như tôi xui xẻo, tôi đưa em đến bệnh viện, như vậy tôi cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đừng hy vọng tôi sẽ lưu lại đây với em, tôi đi!”
“Đi đi, đi đi, đều đi đi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện anh sẽ ở đây cùng tôi, tôi cũng không cần anh bên cạnh tôi, đi đi! Đi đi, các người đều đi hết đi!”
Đều đi đi. . . . . . Hàn Bối Bối cô mệnh hèn, vận mạng của cô, cũng sớm đã định trước rồi, nhiều nhất cũng như thế thôi không phải sao? Bảy năm gặp được Phong Thiên Dục, là quãng thời gian hạnh phúc nhất, mà hạnh phúc là ngắn ngủi, cho nên may mắn của cô cũng chấm dứt, cho nên nghĩa là cô lại phải giống như trước đây đi?
Không có ai, bên cạnh Hàn Bối Bối cô, cho tới bây giờ vốn không có ai, không có ai quan tâm, không có ai cần!
Cô ngồi trên giường bệnh, dần dần cuộn mình lại, dùng hai tay ôm thật chặt lấy mình! Một ít tóc xõa xuống, cũng hoàn toàn che đi khuôn mặt cô, làm cho người ta không thấy được cảm xúc trên mặt cô giờ phút này.
Dạ Huyền Phỉ vốn muốn cứ như vậy lập tức rời đi, nhưng khi nghe được những lời nói của cô, chú ý tới giọng cô nói chuyện lại quay đầu nhìn nhìn Hàn Bối Bối đang che giấu chính mình, không hiểu sao trong lòng dâng lên một tia không nỡ!
Chương 105: Người nào sẽ nỡ không muốn em?
. . . . . . Cô làm sao vậy? Hàn Bối Bối. . . . . . Hàn Bối Bối rốt cuộc làm sao vậy? Bắt đầu từ khi quen biết cô, cô rõ ràng thoải mái như vậy, thoải mái đến làm cho hắn cảm thấy cô là người có vấn đề, hiện tại toàn thân lại để lộ ra vẻ cô đơn. . . . . . Cơ hồ cũng mau nhấn chìm cô, là chuyện gì xảy ra?
“. . . . . . Hàn Bối Bối?”
Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, hắn vỗ vỗ bả vai của cô! Tràn đầy đau lòng! Một đứa nhỏ 15 tuổi, cư nhiên lại có thần sắc như vậy? Thật làm cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi! Cũng có chút khiếp sợ!
“Cút đi, cút! Không phải muốn đi sao? Còn ở lại chỗ này làm gì? Muốn chê cười tôi?”
“Tôi không có ý đó! Rốt cuộc em làm sao vậy? Em. . . . . . có phải em có chuyện gì vẫn giấu ở trong lòng hay không, nếu như có thể thì hãy nói cho tôi nghe một chút, sau khi nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn!”
“. . . . . . Không cần, tôi không cần. . . . . . Các người đều không cần tôi, cũng không muốn tôi. . . . . . Ta không cần các ngươi, không cần. . . . . .”
“Ách. . . . . .”
Cô khóc? Giọng mũi rất rõ ràng!
Lông mày đẹp của Dạ Huyền Phỉ cau lại, cuối cùng hắn nhẹ nhàng đem cô đang vùi đầu khóc ôm vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, an ủi cô!
“Được rồi, được rồi, cô bé ngốc! Không khóc, không khóc, ai lại không muốn em? Sẽ không ai không muốn em, em đáng yêu như vậy, em hài hước như vậy, người nào sẽ nỡ không muốn em? Không khóc, không khóc nữa!”
Đổ mồ hôi ~~ hắn đang làm cái gì? Sau khi ý thức được mình vậy mà đang dỗ một tiểu nữ sinh 15 tuổi, ít nhiều da đầu hắn cũng có chút tê dại, bất quá không có biện pháp, ha ha, nếu đã làm, như vậy liền làm đến cùng đi!
“Ô ô ô, bại hoại. . . . . . Đều là bại hoại. . . . . .”
Vốn cho rằng mình có thể đem hắn hảo hảo cất giấu ở trong lòng, nhưng tại sao. . . . . . Tại sao sau khi đến qua nhiều nơi như vậy lại càng nhớ hơn. . . . . . Rõ ràng buổi sáng hai người còn gặp mặt, nhưng bây giờ không thấy được hắn trái tim lại đau đớn?