Đứa nhỏ chết tiệt kia, rốt cuộc có ma lực gì? Mỗi lần đều dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn như vây? Hừ! Bất quá lần này Phong đã ra lệnh cho tất cả mọi người không được phép ra ngoài tìm nó, cũng coi như là một sự thay đổi tốt, có phải bởi vì cô hay không? Ha. . . . . . A, nếu như bởi vì cô, như vậy cũng là một chuyện tốt!
Nghĩ như vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn một chút, không còn nhiều không cam tâm nữa, không còn quá mức khó chịu nữa. Bởi vì cô xuất hiện ở bên cạnh hắn, cho nên Phong đã từ từ đem lực chú ý đặt ở trên người cô rồi sao? Như vậy đây cũng là một chuyện tốt!
Trên bàn cơm, Diêm Thiến Hoa có chút quái dị nhìn mọi người ngồi trên bàn, trong lòng không nhịn được nói thầm! Có lầm hay không? Toàn bộ người làm dĩ nhiên dùng cơm cùng bọn họ?
“. . . . . . Phong. . . . . . Vương tẩu bọn họ, sẽ cùng ăn với chúng ta sao?”
Đáng chết, thật vất vả nha đầu chết tiệt kia mới không có ở nhà, như vậy bữa cơm này có thể là bữa tối của cô và hắn rồi, sẽ là một thế giới thật hoàn mỹ của hai người! Nhưng bây giờ lại nhiều người như vậy, làm sao có thể cam tâm đây?
“Ừ, đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Ăn cơm? Hắn không có cảm giác mình đang ăn cơm, chẳng qua chỉ đang phản ứng thôi, bởi vì hiện tại cơm trong miệng một chút hương vị cũng không có!
“. . . . . . Ách. . . . . . Không phải, chỉ là có chút kỳ quái, hơn nữa có chút không thích ứng mà thôi. . . . . .”
“Cái đó. . . . . . Nếu Diêm tiểu thư nói như vậy, chúng tôi vẫn là đem cơm của chúng tôi đến phòng người giúp việc dùng đi!”
Vương tẩu có chút lúng túng nhìn Diêm Thiến Hoa, cô dĩ nhiên cũng chú ý tới ánh mắt bất mãn của Diêm Thiên Hoa, ai, không có biện pháp, ai bảo người ta là tiểu thư từ nước ngoài trở về, ai bảo người ta là khách!
“Nha, Vương tẩu, tôi không có ý này, tôi không có. . . . . .”
Diêm Thiến Hoa nhìn Vương tẩu và những người khác cũng đã thu thập bát đũa của mình chuẩn bị rời đi, cả người cười đến cơ hồ mắt cũng híp lại. Nhưng trên miệng vẫn thực ghê tởm nói mình không có ý đó, thực sự làm cho Vương tẩu cảm thấy bản thân vừa lạnh vừa buồn nốn!
Chương 97: Có Bối Bối ăn cơm cùng mới ngon!
“Không, vẫn là thiếu gia cùng Diêm tiểu thư dùng cơm tốt hơn. . . . . .”
“Vương tẩu, còn có mọi người, tất cả đều ngồi xuống cho tôi!”
Đang thời điểm hai người phụ nữ hư tình giả ý, đột nhiên Phong Thiên Dục ném chiếc đũa trong tay xuống, hơn nữa còn một chút cũng không khách khí nhìn Vương tẩu!
“. . . . . . Thiếu gia!”
“Vương tẩu, mệnh lệnh của tôi, chị cũng không nghe hay sao? Tôi nói chị ngồi xuống, hôm nay không phải nói mọi người cùng nhau ăn cơm sao? Trước kia mọi người không phải đều như vậy sao?”
Đúng vậy, trước kia dường như tất cả mọi người đều như vậy, bởi vì Hàn Bối Bối từng nói, mọi người cùng nhau ăn cơm sẽ phát triển tình cảm hai bên, sẽ không thấy cô đơn cùng sợ hãi mà còn cảm thấy ăn rất ngon!
Trước kia Phong gia cũng tuyệt đối không tồn tại tình huống như thế, đều bởi vì Hàn Bối Bối tới nơi này, mới thay đổi. . . . . . Chẳng qua nếu tiểu thư ở nhà, như vậy mọi người cùng nhau ăn cơm mới vui vẻ, tiểu thư không ở nhà, cùng những chủ nhân này cùng ăn cơm, hơn nữa còn có một Diêm tiểu thư làm người ta cảm thấy dối trá, làm sao có thể vui vẻ? Làm sao có thể nuốt trôi?
Vương tẩu có chút do dự nhìn Phong Thiên Dục, nhìn đến lửa giận trong mắt hắn, mới lại nhịn xuống, ngồi xuống tiếp tục ăn. . . . . .
Chương 98: Cô không phải là người ngoài!
“Được rồi, tôi ăn no, tôi đến thư phòng trước, Vương tẩu, mọi người tiếp tục ăn đi, tôi không coi mọi người là người hầu. Hơn nữa Thiến Hoa cũng không phải là người ngoài, cho nên không cần khách khí, không có gì!”
“. . . . . . Vâng, đúng vậy, thiếu gia!”
Vương tẩu cung kính gật đầu một cái, sau đó im lặng không lên tiếng tiếp tục ăn cơm!
Mặc dù Diêm Thiến Hoa còn chưa ăn xong, mặc dù có chút không cam tâm, hắn cứ như vậy chuẩn bị lên lầu, nhưng hiện tại không còn quan trọng nữa, bởi vì câu nói vừa rồi của hắn.
— Thiến Hoa cô cũng không phải là người ngoài!
A, không phải là người ngoài, đối với hắn mà nói, cô không phải là người ngoài có đúng hay không? Thật vui vẻ, thật sự rất vui vẻ đó!
Đám người làm trên bàn này, bây giờ nhìn lại, thật sự dường như cũng không chướng mắt nữa! Ngược lại, bây giờ nhìn có chút đáng yêu! Hơn nữa cảm giác ngon miệng cũng lập tức tăng nhiều lên!
Mà Phong Thiên Dục trong thư phòng, tâm tình lại không tốt như vậy.
Ngồi ở trước bàn đọc sách, xu hướng của thị trường chứng khoán, toàn bộ đều ở đây, nhưng hắn không có tâm tư nhìn, thật sự một chút tâm tử nhìn cũng không có!
Tiểu nha đầu đang ở đâu? Tiểu nha đầu đi nơi nào? Cô tự mình chạy đi hay sao? Hay là bởi vì. . . . . . Hay là bởi vì bị người bắt cóc rồi? Bởi vì thân phận của hắn? Hoặc thực sự chỉ bởi muốn thử dò xét hắn?
Oh, đáng chết! Hắn phiền não vò vò đầu của mình, phát hiện mình ở chỗ này càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng làm cho bản thân sợ hãi!
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Hàn Bối Bối đáng ghét, vì sao mỗi lần tâm tình của hắn đều dễ dàng dao động vì cô.
Vì sao mỗi lần chỉ cần là chuyện của cô, hắn đều không có cách nào bình tĩnh được?!
Con gái. . . . . . Đúng, con gái! Là con gái của hắn a! Một người cha, dưới tình huống không thấy bóng dáng con gái của mình sẽ lo lắng đến mau giậm chân?
Nghĩ như vậy, tâm tình có thể bình tĩnh lại một chút xíu, tuy nhiên nó vẫn như cũ không thể chìm đến đáy, vẫn như cũ rối loạn đoán mò. . . . . .
Số liệu về thị trường chứng khoán đang không ngừng hiện ra trong máy tính, mà bên trong thư phòng yên tĩnh tới cực điểm, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập cùng với tiếng hô hấp của mình!
Chương 99: Ăn vụng còn không biết lau sạch miệng sao
. . . . Chính là khi thần kinh của hắn căng thẳng nhất, điện thoại di động bị hắn ném ở trên bàn cứ thế không hề báo trước vang lên!
Ít nhiều có chút bị dọa, bất quá hắn cũng rất nhanh bình phục tâm trạng, nhìn màn hình di động, xác định số điện thoại kia không có trong danh bạ của mình, nhưng lại có chút quen mắt, cuối cùng vẫn nhận!
“A lô! Xin chào!”
“Tôi không chào!” [1]
[1]: nguyên lai đoạn này là – “Uy! Nhĩ hảo!” – “Ta bất hảo!”
Thanh âm đầu dây bên kia có chút tức giận, hơn nữa nghe giống như rất không bình tĩnh, càng thêm có chút xúc động, là ai? Người hắn quen biết có thói quen xúc động này sao? Bất quá mặc kệ như thế nào, thanh âm này tựa hồ cũng rất quen tai, nghe qua ở đâu rồi nhỉ?
“Tôi không biết cậu đang nói gì!”
“Anh đương nhiên không biết tôi đang nói gì? Tôi muốn hỏi một chút, cũng đã gần 7 rưỡi tối rồi, anh có phát hiện ra con gái của mình còn chưa về nhà không?
Chết tiệt, Dạ Huyền Phỉ thật sự cảm giác mình rất rảnh rỗi. . . . . Hàn Bối Bối đối với hắn có quan hệ gì đâu? Tại sao mỗi lần gặp phải cô đều không có một chuyện nào tốt đẹp cả? Hôm nay gặp phải. . . . . . Càng làm cho hắn cảm thấy có chút hỏng mất!
“. . . . . . Có ý tứ gì? Bối Bối ở trong tay cậu? Cậu rốt cuộc là ai? Có ý đồ gì?”
Bối Bối . . . . . . Là chuyện của Bối Bối!
Đúng là như vậy, haiz, dù sao chỉ cần là chuyện liên quan đến Hàn Bối Bối. . . . . . trong nháy mắt hắn đều trở nên giống như mấy thằng con trai mới lớn, không có chút bình tĩnh cũng tỉnh táo nào (囧, dường như sau khi vào thư phòng, “đại thúc” ngài đã không bình tĩnh rồi!)
“Thôi đi, tôi có thể có ý đồ gì? Mặc dù tôi rất buồn bực, tại sao Hàn Bối Bối phải như vậy, hơn nữa tại sao phải có người cha trẻ tuổi như vậy, nhưng hiện tại tôi nghĩ tôi đã hiểu, thứ nhất, anh đại khái là có mầm móng phong lưu, ăn mà không biết sử dụng các biện pháp bảo vệ, không biết lau sạch miệng, cho nên anh còn trẻ mà đã có một cô con gái lớn như vậy . . . . .
“. . . . . . Rốt cuộc cậu muốn nói gì!”
Gân xanh trên trán Phong Thiên Dục đã vì nổi giận mà muốn nhảy lên, thậm chí đã lồi ra toàn bộ! Dáng vẻ thật là dọa người!
Chương 100: Hắn không phải là cha của tôi!
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong, bởi vì có một người cha thiếu trách nhiệm, cho nên đối với con gái cũng chỉ giáo dục sơ sài, làm cho hiện tại cô với vấn đề của con gái cũng không biết hảo hảo chăm sóc mình. Hàn tiên sinh, tôi rất muốn hỏi một chút, anh thực sự rất quan tâm tới đứa con gái này sao? Cô ấy té xỉu ở trên đường cái, cũng không có người đến trông nom? Như vậy tôi còn muốn hỏi một chút, cô ấy có chết anh cũng không quan tâm?”
“Cậu có ý tứ gì? Cậu nói Bối Bối té xỉu ở trên đường sao? Có phải như vậy hay không? Phải hay không?”
So với Dạ Huyền Phỉ đang khó chịu ở trong điện thoại, Phong Thiên Dục nghe Dạ Huyền Phỉ nói xong cả người càng thêm hỏng mất!
Té xỉu? Té xỉu ở trên đường? Tại sao hắn không biết? Tại sao? Bối Bối. . . . . . Bối Bối của hắn! Trái tim trong giây phút đó lập tức xiết chặt!
“Ha ha, coi như có chút lương tâm, Hàn Bối Bối có xem như còn có chút may mắn hay không đây? May mắn là anh còn không vứt bỏ cô ấy? May mắn là thời điểm anh nghe tin cô ấy ngất xỉu còn có thể khẩn trương? Cha sao? Người cha như anh, thật làm cho người ta cảm thấy thất bại!”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phong Thiên Dục, hắn cũng rất khó chịu, cho nên lần này nói chuyện, tự nhiên cũng không khách khí!
“Câm miệng cho tôi, Bối Bối ở đâu? Nói cho tôi biết Bối Bối ở đâu?”
“Gấp cái gì? Cũng không nói sẽ không nói cho anh biết, hiện tại cô ấy. . . . . . A. . . . . . Hàn Bối Bối? Đã tỉnh rồi hả? Em làm gì vậy?”
Bên đầu kia điện thoại giống như đang ầm ĩ, Phong Thiên Dục còn chưa kịp nghe rõ cái gì, đầu dây bên kia giống như xuất hiện vấn đề gì đó!
Thằng bé kia nói gì? Hàn Bối Bối? Đã tỉnh rồi hả? Bối Bối đã tỉnh rồi sao?
“Bối Bối? Bối Bối? Đã tỉnh chưa? Bối Bối? Nếu như đã tỉnh, nghe điện thoại cho ta!”
“Hàn Bối Bối? Em làm gì vậy? Không cần cúp, không cần cúp a, tôi gọi điện thoại cho cha của em a. . . . . .”
“Câm miệng, hắn không phải là cha của tôi!”
. . . . . . Đối thoại đầu dây bên kia hung hăng làm đau đớn trái tim Phong Thiên Dục!
Hắn không phải là cha của tôi! Hắn không phải là cha của tôi!
Ở trong lòng Bối Bối, hắn không phải là cha sao? A.