Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 87: Q.2 - Chương 87: Chương 91 + 95




Cô lại đi đến Đào Hoa Am xinh đẹp! Diện tích nơi đó vài trăm mét vuông, là nơi có rất nhiều rất nhiều loại hoa đào, lại một mình xông vào Bát Quái trận bên trong Đào Hoa Am . . . . . Nơi đó là nơi hắn đã từng mang theo cô cùng vào, rồi mang theo cô cùng ra. Nhưng hôm nay bởi vì không có hắn đi bên cạnh, cho nên tựa hồ tiến vào cũng không thuận lợi!

Cô đi vào Bát quái trận không được bao lâu, liền bị vây ở bên trong, cô nghĩ tới lúc trước khi cô đi cùng hắn, cô sẽ đi không đi nhanh như vậy, thời điểm cô bật khóc vẫn có hắn đi phía sau cô, hắn khẽ cười, sau đó ôm lấy cô, để cô dựa vào đầu vai hắn, an ủi cô, hơn nữa còn từng bước từng bước mang cô ra ngoài . . . . . .

Thời điểm tìm không thấy lối ra, bên cạnh có hắn, có hắn an ủi, có hắn dẫn dắt. . . . . . Nhưng bây giờ?

Hiện tại cô lại tìm không thấy lối ra, làm sao bây giờ? Cô vẫn ngốc như vậy! Không có hắn bên cạnh, cái gì cô cũng làm không được sao? Không đi ra được, cô không đi ra được. . . . . .

Bị vây bên trong Bát quái trận, nghĩ tới lúc trước cô và hắn, nước mắt khống chế không được tí tách rơi xuống, nhân viên làm việc chú ý tới sự khác lạ của cô, nghĩ rằng cô sợ hãi, cho nên có người vội vàng vào Bát quái trận, dẫn cô ra ngoài!

“Được rồi, được rồi, người bạn nhỏ, ra ngoài rồi, bây giờ đã ra ngoài rồi, cho nên đừng khóc nữa có được hay không?”

Cô gần như không nghe được những lời nhân viên kia nói, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Bát quái trận một chút, sau đó thờ ơ rời đi!

Lần này cũng đi ra, đi ra từ bên trong Bát quái trận của Đào Hoa Am rồi, không có hắn. . . . . .

Dục! Đáp ứng người, sẽ không gây phiền phức cho người. . . . . . Sau này ta sẽ không ấu trĩ nữa, sau này. . . . . . Ta sẽ không để cho người thấy được cảm tình của ta, nhưng ngàn vạn lần đừng không cho ta thích người có được hay không? Dục. . . . . . Thật là sợ. . . . . . Rõ ràng mới một mình cô đơn ở bên ngoài một ngày, rõ ràng mới chuẩn bị buông tha cho người một ngày mà thôi. . . . . . Tại sao vậy chứ? Tại sao đã cảm thấy giống như trời đất u ám?

Chương 92: Bối Bối té xỉu rồi!

Sau khi ra khỏi Đào Hoa Am, từ lối ra rời đi, nhìn đồng hồ, cũng đã sắp 5h, ừ. . . . . . Nên đi về thôi, đừng để cho hắn phát hiện mới được, nếu không sẽ lo lắng! Nói không chừng sẽ lại phạt cô viết kiểm điểm.

Nghĩ tới bản kiểm điểm lần trước, trên mặt lại xuất hiện nụ cười khổ, lại nhìn một chút tuyến đường của xe bus mới phát hiện ra còn phải đi về phía trước một đoạn đường ngắn mới có thể có xe bus, cho nên không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lại đi về phía trước!

Trời. . . . . . cảm giác có chút tối! Đi từng bước một, chẳng biết tại sao bước chân lại càng ngày càng chậm, đầu tựa hồ càng ngày càng nặng, tâm cũng càng ngày càng loạn, làm sao vậy? Là bởi vì từ buổi sáng cho tới giờ vẫn chưa ăn cái gì sao?

Nặng nề. . . . . . cảm giác tối quá. . . . . . Thật sự bởi vì không có ăn cái gì sao? Hay là bởi vì hôm nay thương tâm quá độ? Dẫn đến không có tinh thần?

A, không biết, cái gì cũng không biết, chẳng qua khi cô đi đến vạch kẻ dành cho người đi bộ, thời điểm chuẩn bị qua đường, đột nhiên cả người ngã xuống đất. . . . .

Tối rồi, cô mệt nhọc. . . . . . Đúng không? Hẳn là mệt nhọc, buồn ngủ quá, buồn ngủ quá, bụng cũng đau quá. . . . . . Muốn ngủ rồi, cô muốn ngủ như vậy một hồi, muốn ngủ bên trong một giấc mộng tạm thời không có hắn, có thể chứ?

Cô té xỉu ở trên đường, nguyện vọng cuối cùng trước khi nhắm mắt lại chính là hi vọng trong đầu của mình có thể tạm thời không có hắn. . . . . . Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy!

Bởi vì cô té xỉu, cho dù là đèn đỏ rồi, nhưng cũng không có chiếc xe nào dám tiến về phía trước, người không có lương tâm, không muốn gây chuyện thị phi, đương nhiên vẫn là không muốn người khác đi nhờ xe của mình, muốn đợi cảnh sát giao thông tới xử lý rồi tiếp tục đi là tốt nhất.

Mà một vài người vẫn là không có lương tâm, nhưng vẫn muốn xem náo nhiệt, mặc dù xuống xe, nhưng cũng chỉ vây xem mà thôi. . . . . . Bên trong đám người, có người không ngừng đề nghị đưa cô vào bệnh viện, nhưng cũng chỉ có người nói mà thôi, vẫn không có một người ra tay giúp đỡ!

Chương 93: MB. . . . . . Gặp may!

Dạ Huyền Phỉ nhìn mấy chiếc xe chặn phía trước, sau khi thật sự không chịu nổi, hắn xuống xe đem cửa xe đóng sầm lại, chạy nhanh tới trước xem một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!

Kỳ thực hắn không muốn trông nom, chẳng qua mấy ngày nay tâm tình không tốt mà thôi. . . . . . Hắn vốn muốn xuống xe xem một chút có người có thể mắng hay không. . . . . .Giống như bệnh thần kinh, xỉu ngay trên đường mà không ai giúp một tay. . . . .

Dĩ nhiên, thật ra hắn cũng không muốn xen vào loại chuyện như vậy, bởi vì xã hội ngày nay, người nào xen vào loại chuyện như vậy, người đó chính là ngu ngốc, nhưng khi thấy người ngã ở trên đường rốt cuộc là ai, hắn không nhịn được cau mày! Hơn nữa trong mắt tràn đầy không thể tin!

. . . . . . Đây rốt cuộc là duyên phận đáng chết gì? Có lầm lẫn không? Thế nhưng lại là cô! Mẹ kiếp! Mấy ngày nay. . . . . . Mấy ngày nay làm cho tâm tình hắn khó chịu rối rắm cũng là cô, thật sự không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này!

“Này, này, Hàn Bối Bối? Hàn Bối Bối? Em làm sao vậy?”

Cúi thấp thân thể đẩy cô mấy cái, sau khi thấy cô không có phản ứng gì, Dạ Huyền Phỉ không chút do dự vội vàng một tay bế cô lên xe!

“Shit, tránh ra cho tôi nhanh lên, tất cả đều tránh ra cho tôi!”

Sau khi ôm cô chạy về phía xe của mình, trong lúc không chú ý, cánh tay ôm cô tựa hồ cảm thấy một chút ướt át. . . . .

Sau khi đặt cô ở trong xe, Dạ Huyền Phỉ cũng nhanh chóng chuẩn bị lái xe lại phát hiện không biết từ lúc nào trên cánh tay mình có máu. . . . . .

Mới đầu hắn bị hù dọa, nhưng hơi suy nghĩ một chút, vừa mới ôm cô, cảm giác được ướt át. . . . . . Lại nhìn trên quần của cô một chút màu đỏ, da đầu Dạ Huyền Phỉ có chút tê dại.

Trách không được ướt át. . . . . . Đỏ! MB, chính là cái kia của nữ sinh.

Hắn có chút rối rắm nhìn nhìn ghế ngồi bằng da thật của mình, lại nhìn cô đang hôn mê vẫn nhíu chặt lông mày, sau đó lại nhìn dòng xe phía trước đã tản đi, hắn cắn răng một cái rồi liền đạp chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi!

Chương 94: Cũng không cho phép đi tìm cô!

Không sao! Ghế da có thể đem đi rửa sạch, nếu không được thì có thể đổi cái khác, nhưng hiện tại Hàn Bối Bối . . . . . . Hiện tại nhất định phải lập tức đi bệnh viện!

————————–

“. . . . . . Rốt cuộc sao lại thế này? Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Không để ý Diêm Thiến Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, Vương tẩu ở một bên đã sợ đến có chút run run, càng không để ý tới Trương Tuấn Kiệt bởi vì không đón được người bị dọa đến sắc mặt có chút xanh, Phong Thiên Dục trực tiếp gào thét trong phòng khách!

Điên rồi! Đúng là điên rồi! Hàn Bối Bối cô không thể để cho hắn bớt lo một chút sao?

“Thiếu gia. . . . . . Thiếu gia, không có cách nào, bởi vì không đón được tiểu thư, cho nên tôi cũng đi tìm chủ nhiệm lớp của tiểu thư hỏi, hôm nay tiểu thư căn bản không đi học!”

“Không thể nào! Buổi sáng là tôi đưa nó đến trường học, hơn nữa tôi cũng nhìn thấy nó vào cổng trường . . . . . .”

Phong Thiên Dục phiền não đi qua đi lại, đột nhiên cả người dừng bước lại, sau đó vuốt cằm của mình. . . . . . Đúng vậy, là nhìn thấy cô vào cổng trường, thậm chí hiện tại hắn cũng không xác định cô có thật sự đi vào hay không! Đáng chết!

“Thiếu gia, vậy. . . . . .”

“Không sao! Hôm nay tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, nên ăn cơm thì ăn cơm, cũng không cần đi tìm nó!”

Là vì không biết nên làm sao đối mặt với hắn? Cho nên khó chịu náo loạn sao? A, hắn cũng không cảm thấy Hàn Bối Bối cô da mỏng như vậy, cho nên nhất định không phải bởi vì không biết nên làm sao đối mặt với hắn mà một ngày không đi học, đến bây giờ vẫn chưa về nhà!

Như vậy hẳn là. . . . . . Hẳn là đang đánh cuộc đi? Đánh cuộc xem có phải vì cô chưa về nhà mà hắn sẽ đi tìm cô trở lại? Mà tức giận nổi trận lôi đình? A, cô còn muốn khảo nghiệm hắn có phải sẽ bị cô ảnh hưởng hay không ?

Bối Bối. . . . . . Bối Bối, không thế không thừa nhận, con thật rất hẹp hòi, nhưng thật xin lỗi, so với ta, cuối cùng con vẫn chỉ là một đứa trẻ, so chỉ số thông minh, ta không cảm thấy con là đối thủ của ta!

Chương 95: Bối Bối, con không phải là đối thủ của ta!

Con đang đánh cuộc sao? Con đánh cuộc ta thật sự sẽ đi tìm con, được! Lần này! Ta tuyệt đối sẽ không đi tìm con, tùy con ở lại bên ngoài bao lâu!

“Thiếu gia. . . . . .”

“Ăn cơm! Vương tẩu, chuẩn bị xong thức ăn chưa? Nếu chuẩn bị xong, hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm!”

“. . . . . Vâng, thiếu gia!”

Vương tẩu run rẩy vội vàng đi tới phòng bếp, Trương Tuấn kiệt cũng sững sờ mấy phút, sau đó giả vờ muốn đi vệ sinh, nhanh chóng lách người, mà duy chỉ có Diêm Thiến Hoa, tựa hồ rất hài lòng cách xử lý lần này của Phong Thiên Dục.

Thấy bên trong phòng khách cũng chỉ còn lại cô và hắn, cô từ trên ghế salon đứng dậy, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống, rồi sau đó cô đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng mát xa cho hắn! Để cho hắn thả lỏng một chút!

“Phong, anh biết không? Kỳ thực em cảm thấy được, đối với phương diện giáo dục đứa nhỏ, anh hẳn là nên sớm làm như vậy, nếu không, tiểu nha đầu kia thật sự sẽ làm cho không người nào có thể chống đỡ, thật làm cho người ta một chút cũng không có cách nào uốn nắn, mỗi lần đều là dùng một chiêu này hấp dẫn sự chú ý của anh, thứ nhất ngây thơ, thứ hai, anh vẫn đi tìm nó, sẽ làm nó cảm thấy một chiêu này rất có tác dụng với anh, về sau sẽ làm không biết mệt đấy!” (Phong: ta muốn cắt lưỡi con mụ này @@)

“. . . . . . Ừ!”

Phong Thiên Dục trên miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại không bởi vì được Diêm Thiến Hoa mát xa mà buông lỏng xuống, trái tim sau khi nghe được không đón được cô vẫn đang treo ở nơi đó!

“Phong, được rồi, đừng cảm thấy tự trách, như vậy không phải là quyết định rất chính xác sao? Nó cuối cùng chỉ là một đứa trẻ, cũng đã muộn rồi, sau khi phát hiện anh không cho người đi tìm nó, nó đói bụng, lạnh, dĩ nhiên sẽ tự mình trở lại, trẻ con bây giờ thật sự một chút cũng không thể nuông chiều!”

“Được rồi, Thiến Hoa, không cần giúp anh mát xa nữa, anh không mệt, chuẩn bị rửa tay ăn cơm đi!”

“. . . . . . Nha, được!”

Lại là thanh âm lạnh lùng và lãnh khốc, thật là, Phong hiện tại cùng trước kia thật kém rất nhiều, hắn trước kia, rõ ràng sẽ dễ cười! Nhưng bây giờ. . . . . . Ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.