Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 27: Q.3 - Chương 27




“….Có thật không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Bối Bối hơi nâng lên, có chút mơ hồ nhìn hắn, tựa hồ đang hoài nghi độ tin cậy trong lời nói của hắn!

“Đương nhiên là thật, chú bảo đảm!”

“Thật tốt, cám ơn chú!”

Cô đột nhiên lại cười một tiếng, tươi cười của cô không hề thuộc về tang thương, bởi vì cô không biết, hạnh phúc như vậy, sẽ duy trì bao lâu!

“Bối Bối, tóm lại lúc cháu ở đây, nơi này sẽ không trói buộc cháu, từ nay về sau nơi này là nhà của cháu, tuyệt đối sẽ không có người khi dễ cháu, sẽ không có người đánh cháu!”

“Cháu có thể tin tưởng sao?”

“Dĩ nhiên!”

“Cám ơn!”

“…… Tại sao vẫn nói cám ơn? Như vậy rất khách khí, Bối Bối, cháu có thể phải biết rằng, về sau chúng ta cần phải chung đụng thật lâu đấy!”

Ở trước mặt một đứa trẻ, Phong Thiên Dục cảm giác mình có điểm thất bại, bởi vì hắn luôn không thể khống chế tốt!

“Thật lâu…. thật lâu là bao lâu?”

Mẹ cũng từng nói, cùng cô ở bên nhau cả đời, nhưng chưa được bao lâu đã ra đi vào một buổi chiều, không bao giờ quay lại, cả đời đã ngắn như thế, vậy thật lâu này, sẽ là kỳ hạn như thế nào?

Mà Phong Thiên Dục hiển nhiên bị cô hỏi vấn đề này, hắn nhịn không được hơi cau mày xuống, bên trong cái đầu nhỏ của cô, rốt cuộc còn chứa bao nhiêu ý tưởng lung tung lộn xộn nữa?

“Bối Bối, không cần không có cảm giác an toàn như vậy, tin tưởng ta, chỉ cần cháu nguyện ý, cháu có thể ở chỗ này cả đời!”

“……. Cả đời…….”

“Đúng vậy, cháu có thể ở suốt đời, ở đến cháu cảm thấy không chịu nổi, cảm thấy chán ngấy mới thôi, nơi này chính là nhà của cháu! Hơn nữa, cháu phải vui vẻ, bắt đầu từ hôm nay, liền kêu ta là!”

Hắn muốn nuôi cô! Như vậy nơi này dĩ nhiên là nhà của cô! Hơn nữa, hắn cũng tương đương với một người cha, hắc hắc! Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một vật nhỏ, hắn không cảm thấy đây là một chuyện xấu!

“Nhà… nhà của cháu? Nơi này là nhà của cháu sao? Cháu cũng có nhà? Còn có… chú… chú là cha?”

“Dĩ nhiên, con cũng có nhà! Sau này nơi này là nhà của Bối Bối, mà ta là người nhà của Bối Bối, Bối Bối cũng là người nhà của ta! Hơn nữa từ đây về sau ta sẽ nuôi Bối Bối, như vậy tự nhiên ta coi như là cha của Bối Bối!”

Lúc Phong Thiên Dục nói đến câu đó, liền cười với Hàn Bối Bối, mà Hàn Bối Bối cũng không thể tin được mà nhìn hắn, hai người cứ như vậy an tĩnh nhìn lẫn nhau!

“Nhà… Cha…”

Chưa từng có người nói với cô những lời như vậy, cho tới bây giờ cũng không có!

Cô là con ngoài giá thú, khi còn bé cơ hồ lớn lên từ trong tiếng mắng, cho đến mấy tháng trước, ngay trước khi mẹ chết mới nói cho cô biết, cô có một người cha, còn là một thương nhân rất lợi hại…

Nhưng dù là như vậy, cô vẫn chưa từng nghe ai nói qua, cô là người nhà của họ….

“Chú… Chú…”

“Ừ? Làm sao vậy?”

“Nơi này thật sự là nhà của Bối Bối, Bối Bối có thể ở luôn nơi này? Hơn nữa Bối Bối có cha?”

“Có thể! Hơn nữa con phải vui vẻ, có thể đời này gọi ta là cha!”

“….. Oa ô, cám ơn chú… không, cám ơn cha, cám ơn cha, cám ơn!”

Cô từ trên ghế nhảy xuống, trực tiếp chạy đến bên cạnh Phong Thiên Dục, ôm cổ Phong Thiên Dục, khiến cho Phong Thiên Dục khẽ sững sờ mấy giây!

Sau đó hắn cũng phản ứng lại, đây mới là phản ứng chân thật của cô, cái này nới là tâm tình chân chính của cô, rốt cuộc cô đã bình thường một chút xíu!

Tâm lý của hắn, bởi vì cô phản ứng như vậy, mà hơi dao động một chút, cô sẽ bình thường, sẽ có thể biến trở lại thành một đứa trẻ bình thường!

Từ từ, hắn không nóng nảy, hắn có kiên nhẫn từ từ dạy dỗ cô!

Từ sau cuộc nói chuyện ở thư phòng, có thể nhìn ra có chút tác dụng, nhóc con sẽ không cưỡng ép mình cười, sẽ không cưỡng ép mình làm những chuyện mình không muốn làm!

Căn cứ vào tin tức của Vương tẩu, tựa hồ cô hiện tại cùng người trong nhà chung sống không tệ, nhìn cô từng chút thay đổi, hắn rất vui mừng!

Chẳng qua có chút thay đổi không đúng là nha đầu giống như càng ngày càng thích dính hắn!

Mỗi ngày lúc ăn cơm, chỉ cần hắn không xuất hiện, như vậy cô nhất định sẽ không ăn, không chút sợ đói, cô nhất định sẽ đợi đến khi hắn về!

Còn có chút khiến hắn cảm thấy vui vẻ là, giống như nha đầu Bối Bối này, đã học xong làm nũng, cô sẽ nãi thanh nãi khí đòi kẹo Vương tẩu, sẽ làm nũng với đầu bếp trong nhà, đòi đầu bếp làm cho cô món cô thích ăn, dĩ nhiên cô sẽ không quên người cha nuôi, sẽ không quên để lại một phần cho hắn!

Một tháng, Hàn Bối Bối ở Phong gia đã gần một tháng rồi!

Mà sáng sớm hôm nay, vừa đúng lúc tròn một tháng, Phong Thiên Dục ở chỗ hộ tịch, cùng Trương Mỹ Ngọc làm xong thủ tục sang tên, chính thức trở thành người giám hộ của Hàn Bối Bối!

Đứa bé này… từ đay về sau đã thật sự không thoát khỏi có liên quan cùng hắn!

Đứa bé này về sau thật sự nên được hắn để ý tới rồi!

….. Bối Bối, Hàn Bối Bối sao? Nghĩ đến cô, hắn cảm giác lòng của mình nhịn không được vũ động vài cái!

Sau khi trở thành người giám hộ của cô, chuyện kế tiếp hắn muốn quan tâm thật nhiều!

Cô 8 tuổi, chuyện tình vô cùng cấp bách trước mắt, dĩ nhiên là giải quyết vấn đề đi học!

Hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ, hắn ở trong phòng giúp cô tra duyệt một chút tin tức trường học, mà Hàn Bối Bối không biết từ lúc nào đã chạy vào thư phòng, cô vừa nằm vừa an tĩnh nhìn Phong Thiên Dục!

Không thể không thừa nhận, một tháng cô sống ở đây, thật sự rất vui vẻ, chưa bao giờ vui vẻ như vậy, chưa bao giờ nhẹ nhõm như vậy!

Cha đối với cô rất tốt, tốt đến mức khiến cô bắt đầu gian nan khổ cực cảm thấy, không biết hạnh phúc có thể duy trì bao lâu! Không biết có thể bất cứ lúc nào mình cũng có thể sẽ bị đuổi ra khỏi cửa hay không!

…. Tại sao cha lại đối tốt với cô như vậy nhỉ? Thật kỳ quái, vấn đề này một mực quẩn quanh trong lòng cô thật lâu.

Cha rất đẹp, lúc hắn nghiêm túc, không cần làm ra bất kì động tác gì, không cần đùa giỡn, đều đã khiến trái tim người ra rung động, một người đẹp mắt ưu tú như vậy, tại sao lại đối tốt với cô?

“Ừ… Rốt cuộc là lựa chọn trường nữ sinh bình thường hay trực tiếp đến trường quý tộc đây?”

Nhìn rất nhiều tài liệu về trường học, cuối cùng sự chú ý của hắn đặt ở một trường nữ sinh, còn có một trường dành cho con em quý tộc!

Hắn băn khoăn đến tâm lý của Bối Bối, mặc dù hiện tại cô đã hoạt bát không ít, nhưng không biết trong lòng cô có phải hay không vẫn còn chút ngăn cách, có thể lập tức tiếp nhận được việc cùng nhiều người như vậy chung đụng sao?

“… Cha, người nói gì?

“Bối Bối? Con vào khi nào? Tìm cha có việc gì sao?”

“Không có, chỉ là muốn nhìn cha một chút!”

Làm sao bây giờ? Càng quen thuộc với cha, cô phát hiện mình tựa hồ càng không bỏ được nơi này, không bỏ được mà rời đi!

“Ha ha, bé ngốc, cha có cái gì tốt mà nhìn, ngày ngày đều có thể thấy!”

Hắn hướng cô vẫy vẫy tay, muốn cô đến bên cạnh hắn!

Thành thật mà nói hắn cũng không biết rốt cuộc cô ló loại ma lực gì, nhưng cô có thể dễ dàng chạm đến trái tim của hắn!

Trước kia, hắn không về nhà mỗi ngày, cũng không phải là việc gì quan trọng lắm, nhưng vì cô, hắn bây giờ đều về nhà đúng lúc để trình diện!

Hàn Bối Bối trực tiếp đi tới bên người Phong Thiên Dục, cô nhìn một chút, rồi sau đó cô bò lên bắp đùi của hắn, nương nhờ trong ngực của hắn!

“Cha, người thật đẹp, cho dù Bối Bối nhìn thấy mỗi ngày, nhưng cũng sẽ không chán!”

“Ha ha, con hiện tại, miệng nhỏ càng nói, càng ngọt rồi!”

“Nào có!”

Cô bất mãn chu miệng lên, bộ dáng kia rất là đáng yêu, Phong Thiên Dục nhịn không được ngắt nhẹ chiếc mũi tinh xảo của cô!

“Không cho phép nháo, Bối Bối, hiện tại cha có chút việc hỏi con!”

“Cha muốn hỏi gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.