Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 28: Q.3 - Chương 28




“Trước kia Bối Bối có đi học không?”

“….Đã đi nha!”

Lúc Hàn Bối Bối nghe Phong Thiên Dục hỏi như vậy, không nhịn được hung hăng run rẩy một cái!

Tại sao cha lại hỏi như vậy?

Hắn không cần cô sao?

Không phải là hắn đang tìm biện pháp thoát khỏi cô đấy chứ?

“Làm sao vậy? Bối Bối? Xem con tựa hồ không tốt lắm!”

Thân thể nho nhỏ trong ngực từ từ trở nên cứng ngắc, hắn tự nhiên cũng không thể một chút cảm giác cũng không có!

“A, phải không? Không có, cha, con rất khỏe!”

“Vậy thì tốt, Bối Bối, nói cho cha, lúc trước đã học tới đâu rồi?”

“Lớp ba!”

8 tuổi, năm thứ ba, ừ, coi như bình thường một chút, nhưng căn cứ vào tuổi của cô, đoán chừng nhiều nhất là học kỳ 1 của lớp ba, vẫn chưa học học kỳ 2!

Hiện tại ghi danh cho cô, vừa lúc là học kỳ 1, như vậy liền có thể cho cô nhập học, lớp ba… Như vậy cho cô học từ lớp ba, chờ sau khi quyết định học trường nào, mới quyết định thời gian tốt để ghi danh!

“Bối Bối, con xem, đây là hai mô hình trường học, Bối Bối cảm thấy thích trường nào?”

“… Cha!”

“Sao vậy?”

Thanh âm nhóc con có chút run rẩy, sao vậy?

“Cha có phải hay không không muốn quan tâm con?”

“Làm sao con lại nghĩ như vậy?”

Trời ơi, nhóc con này vẫn không có cảm giác an toàn như vậy sao?

“Vậy tại sao cha lại tìm trường học cho con?”

“Ách? Con đã 8 tuổi, dĩ nhiên cần phải đi học! Bối Bối, cái này không phải là không cần con, mà là giáo dục nhất định con phải tiếp nhận, con không thể nào không đi học cả đời được?”

“Là như vậy sao?’

Trong đôi mắt to của cô là nồng đậm không tin tưởng, hơn nữa cô bây giờ, cũng rất quỷ quái hiểu được nâng lên khóe miệng của mình, làm cho người ta rất rõ ràng, rất trực tiếp biết được tâm tình của cô!

Mặc dù rất có tính trẻ con, nhưng hắn thích biến hóa như vậy, thích cô phản ứng trực tiếp như vậy!

Lúc này mới bình thường, đây mới là phản ứng mà một đứa trẻ 8 tuổi nên có!

“Đương nhiên là như vậy, cha đã lúc nào gạt con chưa?”

“Con biết mà… con biết mà… cha sẽ không không quan tâm con có đúng hay không? Cha sẽ không ném con đi…”

Cô ôm cổ của hắn, ở trên mặt hắn mà dùng sức hôn, khiến cho hắn nhịn không được mà nở nụ cười!

Một năm kia hắn cam kết với cô, cả đời cũng sẽ không không cần cô!

Một năm kia, giữa bọn họ, sinh ra một loại tình cảm tuyệt vời nhất, là cha con? Hay là?

Một năm kia, hắn dường như đuổi đi tất cả bất an trong lòng của cô, cùng với cô, sáng lập một cầu nối hoàn mỹ!

Hắn cưng chiều cô, hắn thương cô, hắn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay…

Cứ như vậy, mặc dù lúc mới đi học, cô không ngoan, cô gây sự, cô vẫn cứ bị thầy giáo mời phụ huynh tới gặp, mỗi lần lúc hắn xuất hiện xử lý chuyện của cô, tất cả đều là hắn mỉm cười với cô, hắn hiểu được, cô không phải thật muốn gây sự, chỉ là có một nỗi bất an trong lòng, muốn gây sự chú ý của hắn mà thôi! Cho nên hắn không trách cứ…

11 năm! Đã 11 năm, nha đầu 8 tuổi đã biến thành một thiếu nữ 18 tuổi… Mà hắn, lại triệt để mất đi tung tích của cô, thậm chí không biết rốt cuộc cô có còn sống hay không!

Mà nghĩ đến cô lúc 4 năm trước… Hắn lại loáng thoáng cảm thấy càng đau đầu…

Không biết khi nào thì hiểu… tình cảm của Bối bối, lại chân thành như vậy! Không biết khi nào thì hiểu được, một đứa trẻ nhỏ như vậy, thế nhưng đối với hắn…

Đáng chết, hắn chỉ cho rằng cô nhất thời mê luyến, cho tới bây giờ cũng không nghiêm túc để ở trong lòng, dù là thời điểm bị nha đầu kia hấp dẫn, cũng đều nỗ lực ép buộc mình, xem mình là cha của cô mà đối đãi!

Nhưng hắn làm được sao? Cha… A, Phong Thiên Dục, mày thật chỉ coi cô là con gái? Xem mày là cha của cô sao?

Tâm… Xẹt qua một tia khổ sở, rượu đỏ trên quần áo cũng đã sớm khô khốc…

Nếu quả thật chỉ coi cô là con gái, như vậy bây giờ đau lòng, bây giờ tan nát cõi lòng, bây giờ nhớ, có phải hay không sẽ giảm đi rất nhiều?

Bối Bối… Bối Bối… Rốt cuộc em ở đâu?

Nếu như có thể, làm phiền em nhanh một chút xuất hiện trước mặt tôi có được không?

Nếu như có thể… chỉ cần em có thể đứng trước mặt tôi, tôi sẽ không nói giữa chúng ta không thể nào… Dù trên lưng có mang tiếng bêu xấu xủa mọi người, dù tất cả mọi người khinh bỉ chúng ta… tôi cũng sẽ không quan tâm!

Đã từng kịp lúc… Cũng đã sớm đặt cô trong lòng?

Đã từng kịp lúc? Một thiếu niên 18 tuổi, động tâm với một bé gái 8 tuổi?

Trong đáy lòng, bức thiết thâm trầm kêu gọi…. Bối Bối….. Bối Bối…. Bối Bối bảo bối của hắn…

—————

“Ngáp! Sư phụ — tôi có lẽ có thể bị cảm!”

Một thiếu nữ tuổi thanh xuân nằm trên ghế quý phi, trải qua sự gột rửa của năm tháng, trải qua sự lột xác chân chính của người con gái, mặc dù rõ ràng mới 19 tuổi, nhưng cũng đã trở nên phong tình vạn chủng, trở nên kiều mị động lòng người đến vậy!

Mấy người ngồi ở những mặt khác, nhìn tiểu công chúa nằm trên ghế quý phi, rối rít lắc đầu, sau đó lại không hẹn cùng cười cười!

Nha đầu quỷ quái này, không hổ là người Mang thiếu xem trọng càng thêm không hổ cô cứ như vậy cùng Hồng Yêu loạn đấu bốn năm!

Không chỉ đem tất cả kĩ thuật Diệu Thủ Không Không của Hồng Yêu học vô cùng nhuần nhuyễn, mà còn cả Hồ Mị Thuật của Hồng Yêu, trò giỏi hơn thầy!

Nhìn đi, trong nháy mắt cô làm nũng với Hồng Yêu, cả người thiên kiều bá mị đến trình độ nào!

Luôn luôn không lụy nữ sắc như Lãnh Viêm Thương, nhìn cô trên ghế quý phi, cũng nhịn không được lập tức nhào tới, hướng về gương mặt trắng nõn nà của cô, cứ như vậy hôn một cái!

“Hi, Hồng Hồ, đi theo bên cạnh anh Thương bốn năm rồi, như thế nào? Có bị anh Thương mê hoặc hay không? Có suy nghĩ cùng anh qua lại một chút hay không!

“Ơ, anh Thương, nhìn anh, thật đúng là anh tư phi phàm, muốn cùng Hồng Hồ em qua lại? Thật là vinh hạnh của Hồng Hồ a!”

Cô vốn nằm trên ghế quý phi, sau khi Lãnh Viêm Thương dính đi qua, cô cả người thuận thế mà leo lên người của Lãnh Viêm Thương!

Mị nhãn như tơ hướng về phía Lãnh Viêm Thương, trong nháy mắt khiến hắn xuân tâm nhộn nhạo, mặt cô đôt nhiên biến sắc, lúc Lãnh Viêm Thương còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, trái phải vung lên, bốp bốp bốp bốp!

Hai bàn tay cứ như vậy hung hăng đánh vào trên mặt Lãnh Viêm Thương, một chiêu này… Đối với tên sắc ma Lãnh Viêm Thương mà nói, quả thật trăm phần khó chịu! Hơn nữa sau khi tát xong, lại hung hăng hướng cái mông của hắn mà tung một cước, khiến cho hắn cả người chật vật ngã ngồi trên mặt đất!

“Ha ha! Làm ta chết cười rồi…. Ha ha ha ha!”

Hồng Yêu ở một bên nhàn nhã ăn uống, thấy Lãnh Viêm Thương mỗi lần sau khi hôn trộm đồ đệ, liền thua dưới chiêu này — thật cũng đã có vẻ coi trọng!

Chậc chậc, không hổ là đồ đệ của cô, thật rất ưu tú, siêu cấp ưu tú! Ha ha!

An Hựu Huân ngồi ở một mặt khác, mặt rõ ràng chúi vào máy vi tính, nhưng không biết từ lúc nào, ngẩng đầu khỏi đống số liệu khổng lồ bên trong, sau đó nhìn về phía Lãnh Viêm Thương cùng một người đang có tư thái của kẻ chiến thắng, ‘Hồng Hồ’!

Hồng Hồ! Gọi như vậy, chẳng qua là một biệt hiệu mà thôi! Cũng giống với Hồng Yêu, tự nhiên cũng chỉ là một biệt hiệu! Đều giống biệt hiệu của mỗi cá nhân trong Ngũ Mang Tinh mà thôi!

Mà Hồng Hồ là ai? Ha chỉ cần nhúc nhích đầu óc của ngươi… như vậy cũng sẽ đoán được —- ( trong nội tâm mọi người minh bạch rõ ràng, giữ bí mật, giữ bí mật, chúng ta biết, người kia không biết là được, khiêm tốn hắc —)

“Thương, cậu thật rất mất mặt!”

An Hựu Huân khẽ cười, không nói gì, chuẩn bị tiếp tục chúi mặt vào máy vi tính!

Ngược lại Tề Thiên Ngạo ngồi cùng chỗ với An Hựu Huân, nhìn Lãnh Viêm Thương ngồi như vậy, nhịn không được xuất lời châm biếm!

Mất mặt! Thật quá mất mặt!

“Câm miệng cho tôi!”

Lãnh Viêm Thương sau khi đứng dậy từ măt đất, lại muốn dính lấy Hồng Hồ, Hồng Hồ làm sao lại không nhìn thấu ý nghĩ của hắn? Lập tức xoay người một cách hoa lệ, trốn khỏi Lãnh Viêm Thương —- chẳng qua cả người hoa lệ kia lại đụng vào một lồng ngực khác!

Lỗ mũi bị đụng có chút ê ẩm, bốn năm này, làm tiểu công chúa trong Ngũ Mang Tinh, không có biến đổi quá nhiều, nhưng biến hóa duy nhất chính là tính khí!

Tính khí công chúa giống như nặng hơn một chút, bởi vì không có biện pháp, ai bảo cô là tiểu công chúa trong Ngũ Mang Tinh? Ai bảo mọi người đều đặt cô trong lòng bàn tay mà nâng niu? Mến yêu?

“Mẹ kiếp — Vân Cô Phàm! Lại là anh có phải không?”

Mỗi lần đều như vậy, Vân Cô Phàm vốn thích ‘ôm ấp yêu thương’ như vậy! Cho nên ở thời điểm không ngẩng đầu, cô một bên xoa lỗ mũi bị đụng, một bên không khách khí hướng hắn đánh lén!

Chẳng qua bất đồng với dĩ vãng, có thể nói mỗi lần dùng chiêu này đối với Vân Cô Phàm đều trúng, nhưng không biết vì sao, hôm nay không giải thích được mà bị chặn lại!

“Vân Cô Phàm, anh…”

“Vẫn như vậy cả ngày lẫn đêm cùng những người này không biết lớn nhỏ ồn ào?

….. Thanh âm trầm thấp mà có từ tính, không phải ‘giọng vịt đực’ của Vân Cô Phàm!

Mà thanh âm này, trong Ngũ Mang Tinh… Đương nhiên là người kia! Không phải hắn đã trở về nước rồi sao? Thế nào lần này về sớm như vậy? Nghĩ đến hắn, Hồng Hồ nhịn không được lè ra lè vô cái lưỡi, sau đó khẽ ngẩng đầu lên!

Ở trong Ngũ Mang Tinh, cô không sợ trời không sợ đất, nhưng duy chỉ đối với hắn…. có một chút tôn kính cùng sợ hãi!

“Mang thiếu! Anh đã về!”

“….. Đừng… lộ ra loại biểu tình nịnh hót này với tôi, thật ghê tởm!”

Nhìn Hồng Hồ vứt cho mình một nụ cười nịnh nọt, Dạ Huyền Mang mới vừa trở về, trên miệng nói ghê tởm, nhưng rõ ràng, khóe môi đã hơi nâng lên!

Ghê tởm? Làm sao có thể? Có thể tưởng tượng, thời điểm trở về nước nhận case nán lại gần hai tuần lễ, không được nhìn thấy biểu tình này, cả người cảm thấy không được bình thường!

“Ấy, Mang thiếu — tại sao có thể nói với người ta như vậy? Rất đả kích người, trái tim nhỏ bé của tôi, tuyệt đối bị thương!”

“Phải không? Bị thương? Không thấy được! Có muốn tôi moi trái tim của em ra xem một chút hay không?”

“….. Đừng!”

Nhìn Dạ Huyền Mang, nghe hắn nói lời ác độc, Hồng Hồ vội vàng từ bên cạnh hắn nhảy ra, mẹ kiếp — có lầm hay không, từ bốn năm trước sau khi biêt người này phúc hắc, cô vẫn rất thận trọng không quá mức đến gần hắn, nếu không, thật có thể không biết mình chết thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.