Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 40: Q.3 - Chương 40




Cái này cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là đây là tư thế quỷ dị gì? Ừ? Thật sao? Nhìn thế nào, cũng thấy mắc cỡ chết người chứ?

“…..Sao cơ? Tôi không biết anh đang nói gì, còn có làm phiền anh buông tôi ra!”

Gào thét – cái tư thế này mặc dù rất mất hồn, nhưng lại khiến trong lòng cô có áp lực khổng lồ!

“Không buông! Cô nên biết, ý nghĩa của việc một người phụ nữ ở cùng một người đàn ông xa lạ!”

“…..Ách!”

“Bốn năm trước, tiểu Bối Bối của tôi đột nhiên không giải thích được cứ như vậy không thấy, hại tôi thật khổ sở, tôi thậm chí còn chưa kịp dạy nó, ngàn vạn lần không được tùy tiện tin tưởng đàn ông xa lạ, ngàn vạn lần đừng cứ như vậy tùy tiện cùng đàn ông xa lạ rời đi, như vậy rất nguy hiểm!”

Vừa nói, một bên hắn vừa nhẹ nhàng ở bên tai cô thổi hơi! Khiến cho cả người của cô rơi vào trạng thái trì độn!

……Là cô? Đáng chết! Chính là cô!

Cô nhất định không biết, sau khi hắn đẩy cô, trên người cô là áo ngủ của cô bốn năm trước, căn bản không thể chống đỡ che đậy được gì!

Bộ ngực cao vút của cô, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy từ cổ áo, thấy rõ ràng cái bớt hình con bướm kia!

Nếu như nói một người có dáng vóc giống người khác, như thế xác thực chẳng có gì lạ, không có gì đáng ngại, hoặc chỉ là đơn thuần tương tự mà thôi!

Nhưng còn cái bớt? Bớt cũng có thể ở cùng một vị trí sao?

Nhìn lồng ngực của cô, nhìn trên kia là cái bớt hình con bướm uyển nhược như muốn vỗ cánh bay cao, con ngươi của hắn, từ từ càng ngày càng trở nên u ám, tron lòng của hắn, nhiệt huyết cũng càng ngày càng dâng trào!

” ….. Phiền anh đứng lên đi!”

Hắn đang nhìn cái gì? Vì sao loại ánh mắt này, giống như là muốn đâm xuyên qua cô khiến cho cô rất khó chịu?

“A! Thực sự muốn làm gì đó, nên làm cái gì bây giờ? Quá mức tưởng niệm Bối Bối của tôi rồi!”

Hắn nhẹ nhàng cúi người, đem sức nặng toàn thân đè lên người của cô, tâm cũng từ từ trở nên mềm mại!

Được rồi, bất kể em đến cùng có phải là Bối Bối hay không, bất kể em có phải thật sự không nhớ rõ tôi hay không, không sao, chỉ cần em muốn chơi, tôi sẽ chơi với em, tôi ngược lại muốn nhìn, là ai không chống đỡ được trước!

Dĩ nhiên, trong thời gian này, tôi cũng nhất định phải hoàn toàn biết được thân phận thật của em, biết rõ em đến cùng có phải là Bối Bối hay không! Biết rõ…vì sao suốt bốn năm, ròng rã bốn năm, lại không giải thích được cứ như vậy không gặp được nhau!

“……. Anh nghĩ đến Bối Bối của anh, chuyện liên quan gì đến tôi, hơn nữa…hơn nữa nếu như Bối Bối theo như lời nói là con gái của anh, làm một người cha, hành vi của anh bây giờ….đều không phải là không bình thường sao?”

“Đúng vậy, có chút không bình thường! Nhưng không sao, tôi cùng Bối Bối có thể tiếp nhận được là được rồi! Hơn nữa tôi nghĩ tiểu Bối Bối của tôi, nhất định sẽ tiếp nhận!”

….. Ách! Người bị đè có chút không thở nổi, hơn nữa vì những lời này của hắn, bắt đầu cảm giác đỉnh đầu có chút bốc khói!

Cái gì gọi là nhất định sẽ tiếp nhận được? Hiện tại sao lại cảm thấy hắn rất lưu manh? Tại sao trước kia cô lại không phát hiện, người này không thuần khiết như vậy? Cũng đã ôm ấp yêu thương rồi, còn cự tuyệt được sao?

“Làm sao bây giờ? Nhìn gương mặt cùng Bối Bối y chang nhau, tôi rất muốn coi cô là nó, rất muốn cô từ đây về sau sẽ luôn ở bên cạnh tôi!”

Nhẹ nhàng mơn trớn trán của cô, tóc của cô, mũi của cô, cuối cùng, ngón tay của hắn ở trên môi cô nhẹ nhàng ma sát, để cho ngón tay của mình, cảm thụ đôi môi mềm mại của cô, cảm thụ cô bị hắn đè bên dưới, càng ngày càng trở nên cứng ngắc!

…. Bối, là em sao? Em xác định muốn chơi với tôi sao? Em thật là không ngoan, dầu gì tôi ăn cơm nhiều hơn so với em 10 năm!

Cùng lúc đang sờ tóc cô, một sợi tóc, cứ như vậy ‘trùng hợp’ quấn ở ngón tay của Phong Thiên Dục mà rời đi!

Ok…. Mục đích tối hôm nay cuối cùng cũng đạt được, tất cả mập mờ, cũng ngừng lại ở khắc này!

Thời điểm cô còn chưa hiểu, rốt cục xảy ra chuyện gì, hắn vốn đang nằm đè lên người cô, nói cho cô lời nói tâm viên ý mãn, lại đột nhiên từ trên người cô đứng dậy!

Tốc độ rất nhanh… nhanh đến khiến cho cô còn chưa cảm nhận được một ít mất mát… Làm sao vậy? Rõ ràng hắn vừa mới còn mập mờ nói với cô…

“Xin lỗi, Hồ Nhi, tối hôm nay… thật là thất thố! Thật xin lỗi, tôi quá mức tưởng niệm cô bé, xem cô là cô bé… Tóm lại phiền cô không cần để ở trong lòng, tối hôm nay cô nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Lễ độ… lễ độ đến mức khiến cho cô cảm thấy ảo giác, cảm thấy tất cả những hành vi chọc người tức giận kia, hết thảy đều chưa từng phát sinh qua!

Thượng Đế! Chuyện này là sao đây?

Cô cố gắng giùng giằng từ trên giường bò dậy, ngồi chồm hổm ở trên, nhìn hắn lịch sự nói lời xin lỗi, rất lịch sự mỉm cười, rất lịch sự dùng một tay giúp cô đóng cửa rời phòng, cô không thể tin trừng mắt nhìn!

….Sờ sờ môi, nếu như không phải cái Kiss vừa rồi quá mức chân thật, thật quá mức chọc giận, như vậy cô bây giờ, thật có thể cảm thấy, cô là nằm mơ, là một giấc mộng xuân rất đẹp rất đẹp!

Chẳng qua là… tại sao lại như vậy? Tại sao lại đột nhiên như vậy…

Đáng chết! Buổi tối hôm nay… rốt cuộc coi là cái gì?

Vì sao hắn đột nhiên xông tới, cứ như vậy mạc danh kì diệu, khiến cho cô cảm thấy không có dấu hiệu nào mà nói những lời đó? Những lời kia sẽ làm cô cảm thấy hỏng mất, cảm giác mình sẽ không có nguyên tắc!

Vì sao hắn hôm nay, kể một số chuyện căn bản không xảy ra lúc trước? Cô cùng hắn lúc nào thì ôm ấp yêu thương nhau? Hắn cùng cô lúc nào thì, thường thường hôn môi? Cô cùng hắn…

Hắn nói… hắn nói môi của hắn, nụ hôn của hắn chỉ cấp cho một người, chỉ cấp cho Hàn Bối Bối…

OMG, phiền não gãi gãi tóc của mình, lại không dám nhớ lại, cũng không biết nên làm sao mà nhớ lại, cô bây giờ, cảm giác mọi thứ xảy ra đều là ảo giác, hết thảy tất cả, đều khiến cô không thể tưởng tượng đến cực điểm!

Hôm nay hắn… không bình thường, thật không bình thường…

Bất quá, cô mới vừa rồi không lộ ra cái gì chứ? Mặc dù thiếu chút nữa không giải thích được suýt bại lộ mấy lần, nhưng cuối cùng cô cũng đạp phanh rất chuẩn, không để bất kì vấn đề gì xuất hiện!

Cho nên bất kể như thế nào, hôm nay có tính là an toàn vượt qua hay không? Ừ?

Thôi, thôi, không muốn… đáng ghét, Dục đáng ghét, sau khi khuấy đục một chiếc hồ xuân tĩnh lặng lại cứ như vậy bỏ chạy! Ghét! Thật là ghét!

Vừa xấu hổ trong miệng mắng hắn hôm nay thất thường, vừa không có nguyên tắc, ngượng ngùng trực tiếp đem chính mình lần nữa khóa trở về trong chăn!

……Hơn nữa trong chăn kia, thỉnh thoảng truyền tới âm thanh…rõ ràng là cười trộm, rõ ràng là dương dương đắc ý!

Ngoài cửa!

Người khác hung hăng hít thở sâu vài hớp không khí mới mẻ, đem dục niệm vừa bị gợi lên toàn bộ đè xuống, cười cười, giơ tay lên, nhìn một chút sợi tóc trong tay, nụ cười kia rõ ràng càng thêm tùy ý, rõ ràng càng thêm giơ lên!

Hồng Hồ? Thành viên Ngũ Mang Tinh? Bất quá linh tinh mà thôi — rất đơn giản đã lấy được tóc của cô rồi!

Ha, dĩ nhiên, hoặc đơn giản như vậy lấy được tóc của cô, cũng bất quá là bởi vì… cô là Bối Bối, Bối Bối bốn năm sau, như cũ đối với hắn không có sức kháng cự mà thôi!

Chỉ là nghĩ đến ‘cô’ chính là cô! Hắn không nhịn được cảm thấy, huyết dịch toàn thân đều sôi trào, đều dâng lên tràn ngập!

Siết chặt sợi tóc trong tay, hắn lại thoáng chút đăm chiêu nhìn căn phòng của cô, dường như muốn xuyên thấu qua cánh cửa kia, muốn thấy rõ ràng, cô bây giờ, rốt cuộc đang làm gì…chẳng qua là suy nghĩ cẩn thận một chút, bất kể là làm cái gì, lại cũng không quan trọng!

Quan trọng là, hắn có chuyện khác muốn đi làm bây giờ…

Nhanh tróng trở về phòng mình, hắn lần nữa thay đổi quần áo, cầm chìa khóa xe, ra khỏi cửa lớn!

Mặc dù đã trễ thế này, mặc dù Vương tẩu không hiểu, trễ thế này hắn còn ra ngoài làm gì, nhưng dù sao —- chủ nhân luôn có suy nghĩ của chủ nhân, cô dĩ nhiên sẽ không quản quá nhiều!

Hơn nữa cô gái trên kia, thật giống tiểu thư, như vậy thật không biết, cô có giống tiểu thư, thích cơm hoa quế chân vịt cô nấu hay không đây?

Thôi, bất kể, nhiều chuyện cũng tốt, không nhiều chuyện cũng được, tóm lại cơm đã làm tốt rồi, hiện tại bưng cho tiểu thư nếm thử môt chút đi!

Mặc dù tiểu thư không ở nhà bốn năm, nhưng đối với cách làm cùng độ lửa nấu cơm hoa quế chân vịt, cô căn bản không quên một chút nào!

Mà Vương tẩu từ trong phòng bếp đi ra, giống như hiến vật quý đem cơm hoa quế chân vịt hướng lên lầu cho Hàn Bối Bối, đồng thời, một thiếu gia phúc hắc… cũng đã từ trong gara lái xe đi ra ngoài!

Tối hôm nay…. chính là tối hôm nay, hắn phải cho mình một đáp án an tâm, để cho mình an lòng! Để cho mình không bàng hoàng nữa, không lo sợ nữa!

(bệnh viện)

Bởi vì đang là nửa đêm, cho nên trong bệnh viện cũng không có bao nhiêu người khám bệnh!

Hơn nữa nói cho cùng hắn là một trong những nhà đầu tư cho bệnh viện này, cũng coi như là ông chủ của nơi này, cho nên hắn tới bệnh viện không bao lâu, dĩ nhiên đã nhận được đối đãi tốt nhất!

Mà người phụ trách sau khi hiểu được mục đích hắn tới nơi này, tự nhiên không chút do dự bắt đầu để cho người phụ trách chuyên môn đến hỗ trợ!

“Phong tổng, phiền toái ngài chờ một chút rồi!”

“Không sao! Tôi không vội, chẳng qua đừng để cho cấp dưới của ông vì nóng lòng mà đưa ra kết quả xét nghiệm lầm là được!”

Lần này… hắn không muốn có bất kỳ nguy hiểm nào, không muốn có bất kỳ khả năng nào!

Hắn chỉ muốn tuyệt đối không thể sai sót! Hắn chỉ muốn đáp án chính xác, không cần bất kì nghi vấn nào!

“Yên tâm đi, Phong tổng, chút vấn đề nhỏ này, chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, tôi có việc gấp đi trước, đến lúc báo cáo xét nghiệm tới, tôi sẽ nhanh chóng đem báo cáo xét nghiệm đến cho ngài!”

“Ừ, được, liền phiền toái ông!”

Mấy năm nay vì duyên cớ Bối Bối không ở bên cạnh, cho nên thói quen bởi vì cô mà không hút thuốc lá, rất rõ ràng từ từ không thấy nữa!

Chẳng qua là đồng dạng, hắn vẫn như cũ không hút thuốc lá, mà là thỉnh thoảng hút một điếu xì gà!

Người phụ trách nơi này, dĩ nhiên hiểu rõ điểm này, cho nên trước khi đi, đem không gian tặng riêng cho Phong Thiên Dục, trước đó lại giúp hắn đốt một điếu xì gà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.