Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 41: Q.3 - Chương 41




Hắn nhẹ nhàng hút xì gà, mùi thơm của xì gà, trong không khí, từ từ tràn ngập ra, từng trận khói mờ, lượn lờ… hắn chờ… chờ kết quả cuối cùng!

(Phong gia)

“Oa — Vương tẩu! Bác quá tuyệt vời!”

Cô gái nào đó đang thỏa mãn khi vừa ăn xong một bàn cơm hoa quế chân vịt, không thể không nói, ngươi nha thật không có một chút phòng bị, làm cho người ta muốn gõ ngươi!

“Ha ha, cám ơn tiểu thư khích lệ, tiểu thư thích ăn là tốt rồi!”

“Thích a, dĩ nhiên thích, đã lâu không được ăn cơm hoa quế chân vịt chính tông như vậy rồi, lúc ở nước ngoài, tôi cũng muốn làm, nhưng mà tôi căn bản không biết nấu cơm a, hơn nữa nếu đến tiệm cơm, cũng không ăn được mùi vị như vậy!”

—- Cực kỳ thích cơm chân vịt của Vương tẩu, ở nơi khác, mình tuyệt đối không được ăn cơm chân vịt ngon như vậy!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập thỏa mãn, trong đầu lại đột nhiên thoáng qua câu nói Bối Bối đã từng nói với mình cũng gần giống như vậy!

Mặc dù gương mặt này so với gương mặt non nớt của Bối Bối trong lòng, có chút thành thục, nhưng không thể không nói, dáng vẻ, thần sắc, tư thái khi nói câu nói đó lại rất giống nhau!

Vương tẩu có chút cảm động sờ sờ đầu của cô!

“Ai — thật giống, thật sự… những lời này, thật lâu trước kia, tiểu thư nhà chúng tôi, cũng đã nói với tôi, chỉ tiếc, căn bản vẫn luôn không biết tiểu thư rốt cuộc ở nơi nào!”

“…..Ách, ha ha!”

Hồi lâu, một cô gái nhỏ, lúng túng lè lưỡi một cái! Bộ dáng kia rất là đáng yêu, Vương tẩu nhìn cô như vậy, cười cười, sau đó dọn bát đũa, đi xuống lầu!

Mà cô cũng có cảm giác tránh được một kiếp nạn, không nhịn được nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực của mình…

Chẳng qua là vì sao…vì sao rõ ràng cảm thấy đã tránh được một kiếp rồi, tâm vẫn không nhịn được càng ngày càng buộc chặt…không nhịn được cảm thấy, giống như có chuyện gì đó muốn phát sinh?

Sợ hãi! Thật sự rất sợ hãi…có cái gì muốn phát sinh sao? Rốt cuộc có cái gì muốn phát sinh?

(bệnh viện)

“Phong tổng, Phong tổng, DNA căn cứ trên tóc lấy ra, hiện tại báo cáo kiểm tra đã có!”

Đầu óc Phong Thiên Dục vẫn không ngừng suy nghĩ bay múa ở nơi nào, người phụ trách kiểm tra, đã vui vẻ cầm báo cáo kiểm tra gõ cửa!

Bởi vì bị tiếng gõ cửa cắt ngang tất cả suy nghĩ, sau lại nhìn đến phần báo cáo trong tay người phụ trách, sâu tận trong lòng, vẫn không nhịn được dâng lên bão tố!

Rõ ràng trong lòng của mình đã có 70% xác định cô chính là Bối Bối!

Nhưng cuối cùng vẫn bị 30% không xác định kia đánh bại!

Sợ! Rõ ràng xác định lớn hơn không xác định, nhưng trong lòng vẫn sợ như vậy, vẫn là không biết làm sao! Vẫn là…như vậy khẽ run run!

“Lấy ra tôi xem một chút!”

“Dạ, Phong tổng!”

Đáy lòng run rẩy, hung hăng áp chế toàn bộ, đưa tay nhận lấy báo cáo! Từng hàng con số, hắn không có bất kỳ hứng thú gì!

Từ đầu tới đuôi, cái hắn muốn chỉ có một, đó chính là kết quả! Hắn chú ý là kết quả!

Bối… Bối Bối của hắn… là tâm can bảo bối của hắn sao?

Trực tiếp đem báo cáo kiểm nghiệm lật đến tờ cuối cùng, sau khi nhìn đến nơi so DNA lấy từ tóc với DNA của Bối Bối lưu trữ ở bệnh viện, độ tương tự căn bản là 100%! Rốt cuộc… tâm buông xuống!

Có chút mất khống chế gắt gao siết chặt báo cáo trong tay, nụ cười trên mặt hắn, từ từ nở rộ!

Bốn năm rồi… ròng rã bốn năm! Một người đàn ông căn bản không biết cái gì là nụ cười thật lòng, giờ phút này lại tách ra nụ cười xinh đẹp nhất, bốn năm, nụ cười duy nhất… phát ra từ đáy lòng!

Là cô! Là cô! Là cô!

Không có nhìn lầm, 100%! Trên báo cáo là 100%!

Bớt con bướm kia, căn bản không sai, mặc dù sau khi thấy liền cơ hồ xác định là cô! Nhưng lại rốt cuộc không rõ ràng mình đang sợ cái gì! Hiện tại giờ khắc này, rốt cuộc lại không sợ nữa!

Là Bối Bối! Là Bối Bối! Là tiểu Bối Bối của hắn…

Đáng chết, nha đầu thối đáng chết! Phải đem cô treo ngược lên, quất roi thật tốt mới được!

Bởi vì mặc dù rất không dám khẳng định trăm phần trăm, nha đầu này là làm bộ không biết hắn, nhưng lúc đầu vẫn có 70% khẳng định…

Cũng là tối hôm nay, dò xét nha đầu kia đã đủ rồi!

Cuối cùng chẳng qua là 19 tuổi, cuối cùng ở trước mặt của hắn, như cũ không thể trấn định để biểu hiện hoàn mỹ, cuối cùng là đầy sơ hở…

Đáng ghét! Cô nhớ rõ hắn…cô nhất định nhớ rõ hắn!

“Phong tổng?”

“……Ừ?”

Nghe được người bên cạnh gọi hắn, hắn có chút không rõ nhìn người phụ trách! Chẳng qua là lần này bên trong ánh mắt, rõ ràng đã không còn quá nhiều lệ khí, rõ ràng không còn quá nhiều lãnh khốc…

Một thoáng người phụ trách giao với ánh mắt của Phong Thiên Dục, hắn thật sự có một tia ảo giác… Ảo giác vì không phải mùa xuân đến, mà băng tuyết đã tan ra rồi…

“Nha, không sao, tôi chỉ là nhìn dáng vẻ của ngài, có chút lo lắng, làm âo vậy? Báo cáo này có gì không đúng sao?”

“Không! Không! Báo cáo rất tốt, tuyệt đối rất tốt! Vất cả cho các người rồi!”

Báo cáo không tốt? Nói càn a, làm sao có thể?

Phần báo cáo này, đuổi đi tất cả không xác định trong lòng của hắn, cho hắn thuốc định tâm, khiến cho hắn không sợ hãi nữa, khiến cho hắn không lo lắng nữa, khiến cho trái tim của hắn, triệt để thả lại trong lòng ngực, làm sao có thể không tốt?

Tốt! Thật tốt! Tốt cực độ rồi!

“A, không có chuyện gì, có thể vì Phong tổng làm việc, là vinh hạnh của chúng tôi!”

“Ừ! Buổi tối trực cực khổ, tôi đi về trước đây!”

“Tốt, Phong tổng, đi đường cẩn thận!”

Nhìn Phong Thiên Dục rời đi, một bộ dạng mặt mày hớn hở, mặc dù người phụ trách không biết rốt cuộc hắn cao hứng cái gì!

Nhưng không thừa nhận cũng không được, bộ dạng Phong Thiên Dục khi cười lên, thật sự rất tuấn tú, thật sự rất mê người, hơn nữa nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe môi của hắn, đều không nhịn được mà hơi giơ lên!

Một trong những ông chủ vui vẻ, như vậy bọn họ cũng sẽ vui vẻ, đó là cách sinh tồn!

Bao lâu không hưởng thụ qua, làn gió mạnh mẽ, lướt qua má của mình, hung hăng sát qua người đây?

Phong Thiên Dục cũng không biết !

Từ sau khi cô rời đi, hắn cũng chưa từng đua xe, cả người cũng trầm ổn không ít, chưa bao giờ mở mui xe ra, khiêm tốn đến cực điểm!

Nhưng tối hôm nay không được…

Không có cách nào bình tĩnh, không có cách nào khiêm tốn, không có cách nào thành thục!

Khởi động xe thể thao, hắn không ngừng đạp chân ga, không ngừng để cho gió, tạt vào mặt mình, không ngừng để cho sợi tóc ở trong gió nhảy múa, không ngừng để cho linh hồn mình, ở trong làn gió mãnh liệt này, từ từ bị thổi lất phất… để cho tỉnh táo lại, để cho làn gió mãnh liệt này, mang đi của hắn một chút vui sướng, mang đi của hắn một chút nóng nảy!

Đúng vậy, là vui vui mừng, cũng là nóng nảy, thật không thể tưởng tượng nổi, thật cũng không có cách nào tưởng tượng nổi…

Bối Bối! Tìm Bối Bối bốn năm, dĩ nhiên cũng là như vậy, một điểm tâm lý chuẩn bị cũng chưa chuẩn bị lại phát hiện ra người đã ở bên cạnh!

Không chỉ có một điểm tâm lý cũng chưa chuẩn bị, tiểu nha đầu này còn thích mang cho hắn hết kích thích này đến kích thích khác, hết nghi kỵ này đến nghi kỵ khác!

Đáng ghét! Đáng ghét! Thật là một chút cũng không biết điều…

Là cô! Thật sự là cô!

Tối hôm nay ở trong phòng trừng phạt cô, kỳ thực nên tăng thêm một chút mới phải, nếu không, nha đầu này, liền căn bản không ghi nhớ lâu dài!

A, vui vẻ, vui vẻ, tất cả là vui vẻ, đều ở một khắc này, cấp tốc lan tràn! Tất cả rung động, đều ở một khắc này, cấp tốc nở rộ ra!

Trở lại… nếu lần này trở lại, liền đừng mơ tưởng hắn sẽ buông tay, đừng mơ tưởng hắn sẽ để cô chạy trốn từ bên cạnh hắn!

Cô bây giờ có phải là không muốn nhận thức hắn? Có phải vẫn còn sợ chuyện bốn năm trước sẽ tái diễn? Có phải… hắn vẫn luôn không thể cho cô cảm giác an toàn?

Nếu như vậy… Không sao! Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ hoàn toàn dùng hành động của mình nói cho cô biết, cô đối với hắn mà nói, đến cùng có bao nhiêu quan trọng…cô không phải là con gái hắn!

Cô là người hắn đời này, cực kỳ đặt trong lòng để quý trọng!

Bối… Bối Bối của hắn! Chỉ cần có thể, chỉ cần thời cơ chín muồi rồi, hắn sẽ nắm tay cô nói cho cô biết, cho cô cam kết, đời này, người phụ nữ bên cạnh hắn, cũng chỉ có một người là cô, hắn sẽ không bao giờ tàn nhẫn đẩy cô ra nữa!

Thời điểm xe lái qua Bách Vị Trai, nghĩ đến trước kia cô vẫn luôn thích ăn đồ của Bách Vị Trai, hắn liền dừng xe, sau khi dừng xe, cũng không để ý có bị nhận giấy phạt hay không, trực tiếp đi vào Bách Vị Trai, mua món kho cho cô!

Hắn chính là một người đàn ông như vậy a! Là người đàn ông như thế này ở 11 năm trước, cũng đã cho cô cam kết!

Hắn từng nói, sẽ cưng chiều cô, sẽ yêu cô, sẽ đem cô nâng niu trong lòng bàn tay cả đời… Mà cả đời, hắn muốn cùng cô không oán không hối mà vượt qua, cho dù sau khi chết, hai người đều phải tiếp nhận sự trừng phạt của ông trời cũng sẽ không tiếc!

Dù là xuống địa ngục, hắn cũng sẽ nỗ lực đem cô ôm chặt vào trong ngực, ngọn lửa thiêu đốt người dưới địa ngục, liền do hắn chịu đựng là tốt rồi!

Là mùi thơm của món ăn cùng trứng mặn!

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi cô rời giường, thời điểm mơ mơ màng màng đi xuống lầu. liền ngửi được mùi vị quen thuộc như vậy! Hoài niệm như vậy!

Cũng là đến lúc chứng kiến món trứng mặn trên bàn ăn, buồn ngủ trên người liền biến mất, chạy vội đến trước bàn ăn!

“Oa, thơm quá —-“

“Đúng vậy, dĩ nhiên thơm rồi, mới sáng tinh mơ, thiếu gia đã kêu tôi hâm nóng mấy món này lên, nói muốn chuẩn bị cho tiểu thư ăn đó!”

“…..A?”

Trong tay mới cầm một miếng trứng mặn, còn chưa kịp cắn một miếng, lời của Vương tẩu, khiến cho cô không nhịn được hơi cau mày một chút!

Thiếu gia? Dĩ nhiên cô biết thiếu gia là Phong thiên Dục rồi, tiểu thư…thiếu gia kêu Vương tẩu chuẩn bị thức ăn cho tiểu thư?

Cũng không biết vì sao, thời điểm nghe Vương tẩu nói như vậy, trái tim nhịn không được khẽ run một chút, sau đó mới thận trọng cắn một miếng trứng mặn!

Thơm… mùi thơm khiến cho cô muốn kêu lên như trước kia, mùi thơm khiến cho cô muốn như trước kia, thời điểm muốn ăn món của Bách Vị Trai, cũng thích nương nhờ bên cạnh hắn mà ăn, thời điểm hăng hái, hắn còn có thể đút cho cô ăn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.