Mặc dù động tác có chút khó khăn, nhưng hai người vẫn hoàn thành một cách hoàn mỹ! Bối Bối cũng biết tình huống hiện tại khác thường, cho nên bất kể Phong Thiên Dục muốn làm gì, cô đều toàn lực phối hợp!
Đồng dạng, thời điểm bọn họ thực hiện động tác này, đối phương bắn ra phát súng thứ hai!
Đạn từ phía sau bắn vỡ cửa kính xe, rồi sau đó sát qua chân Bối Bối, cuối cùng bắn vỡ cửa kính phía trước. . . . . . Nguy hiểm thật!
“Như thế nào? Có bị thương không?”
Phong Thiên Dục vừa rất ổn định khống chế tay lái, vừa nỗ lực chú ý xem Hàn Bối Bối rốt cuộc có bị thương không!
“Không sao, hoàn hảo đang là mùa đông, hôm nay em lại cố ý mặc quần bông, lớp bông phía ngoài bị rách mà thôi!”
Cô cười cười, toàn tâm dựa vào trong ngực của hắn, hơn nữa lúc này, cô biết, cô cái gì cũng không cần phải làm, chuyện duy nhất cô cần làm, chính là phải tin tưởng hắn, chính là đi theo hắn, nghe lời hắn. . . . . .
“Chết tiệt, em dọa chết anh, cô gái!”
“. . . . . . Hả? Cô gái? Không tệ, dễ nghe! Sau này anh phải gọi em là cô gái!”
Hắn đang khẩn trương, cô rất rõ ràng, không phải khẩn trương vì bản thân hắn mà khẩn trương vì cô, cho nên hắn nỗ lực khiến cho mình thanh tĩnh lại!
“Đứa ngốc! Được rồi, không cho phép náo loạn vào lúc này, không cẩn thận, hai chúng ta đều có thể mất mạng!”
“Thật sao, thật sao!”
“Nhớ, tiếp theo anh sẽ tăng tốc độ, sau đó lập tức quành vào khúc quanh bên kia, sau khúc quanh chính là khu biệt thự của chúng ta, mà vừa vặn ở biên kia khúc quanh, anh nhớ đó là một bãi cỏ dốc. Phía dưới chính là một hồ nước!”
“. . . . . . Làm gì? Nhảy xe?”
“Thông minh!”
Trong lòng hắn len lén cho cô thêm phân! Cái gì gọi là ăn ý? YES, cái này gọi là ăn ý!”
“. . . . . . Không phải chứ? Nhảy xe. . . . . . Khiến cho người ta cảm thấy rất thử thách hoạt động của trái tim nhé!”
“Sợ sao?”
“Không phải sợ, là đang suy nghĩ, nếu chúng ta lăn đến trong hồ nước thì nên làm gì bây giờ? Dù sao hiện tại đang là mùa đông, không phải mùa hè!”
“Lăn đến trong hồ nước mới tốt, như vậy bọn họ sẽ khó khăn nhắm trúng, hơn nữa phương diện địa hình, chúng ta khẳng định quen thuộc hơn bọn họ, khi vào khúc quanh, bọn họ chỉ cần xe mở xe, căn bản sẽ không phanh lại được, sẽ trực tiếp lao xuống! Hoặc là xe đụng vào đuôi xe, hoặc là lật xe!”
“. . . . . . Nha ~~ anh quả thật xấu xa hơn em!”
“Ha ha, đương nhiên phải xấu xa hơn em một chút, nếu không, làm sao khiến em yêu thích? Chuẩn bị. . . . . . Sắp đến!”
Mặc dù vẫn đang nói đùa cùng cô, nhưng thời điểm sắp đạt tới mục đích, hắn một chút cũng không hàm hồ!
Hàn Bối Bối khi hắn được nhắc nhở, cả người cũng chuẩn bị trạng thái hoàn mỹ nhất!
Một thoáng xe tiến vào chỗ rẽ kia, cửa xe Porsche, trong nháy mắt mở ra, Phong Thiên Dục một tay che chắn Hàn Bối Bối ở trong ngực mình, sau đó một chút cũng không do dự nhanh chóng từ chỗ ngồi của lái xe, nhảy xuống!
“. . . . . . Rầm!”
Khi bọn họ còn chưa lăn xuống hồ nước, tiếng xe đụng, nhất thời vang lên, đinh tai nhức óc!
Mà thời điểm bọn họ đều sắp rơi xuống hồ nước, Phong Thiên Dục nỗ lực đưa một cái tay ra, ngăn trở động tác tiếp tục lăn xuống của hắn và Hàn Bối Bối, một thoáng khi một chân của hắn rơi vào hồ nước, hai người liền dừng lại!
Hắn vẫn như cũ làm đệm lưng, cô vẫn như cũ đè trên người hắn!
Hơn nữa Hàn Bối Bối không thể không thừa nhận, hắn đối với cô thật quá tốt, hắn thật sự là một kẻ ngốc!
Dưới tình huống như vậy, gấp gáp che chở cho cô coi như xong, nhưng đại khái hắn sợ cô không cẩn thận có thể bị thương ở mặt hay gì đó, trong khi đang lăn nhanh xuống, động tác của hẵn vẫn rất nhanh như cũ, lấy chiếc áo ngoài của mình bọc đầu cô lại ~~~
Heo! Hắn thật là heo!
Cô bị thương, hắn sẽ đau lòng!
Nhưng nếu hắn bị thương, cô cũng sẽ đau lòng!
Dù sao cũng đang là buổi tối, cô không nhìn được xem hắn có bị thương ở đâu không, cho nên chỉ có thể khẩn trương nhanh chóng leo xuống từ trên người hắn, sau đó khẩn trương đỡ hắn dậy!
“Dục, Dục, có bị thương không? Có bị thương không?”
“. . . . . . Khụ! Có! Rất nặng. . . . . .”
Hắn nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của cô! Nỗ lực hít thở không khí mới mẻ!
Đáng chết, trong bốn năm, thật ra hắn cũng tham gia không ít nhiệm vụ ở J, hơn nữa mỗi lần đều là không muốn sống mà thực hiện, nhưng chưa từng sợ hãi. Thế nhưng không thể không thừa nhận. . . . . . Loại chuyện nhỏ hôm nay hắn lại sợ. . . . . . Thật là sợ, thật là sợ!
“Anh thật sự bị thương? Ở đâu? Rốt cuộc ở đâu? Có nặng lắm không? Nhanh lên một chút, nơi này cách nhà không xa, em đưa anh về nhà, chúng ta để Vương tẩu gọi bác sĩ, xem một chút nơi nào bị thương, chúng ta sớm chữa trị một chút, như vậy cũng không đau, như vậy cũng không nguy hiểm đến tính mạng. . . . . .”
Bởi vì nghe nói hắn bị thương, cho nên hiện tại Hàn Bối Bối, tỏ ra có chút hỗn loạn, cho nên hiện tại, lời nói của cô không được mạch lạc! Cả người rối một đoàn!
Mà nhìn cô như vậy, Phong Thiên Dục đang tựa vào trên vai cô, trong lòng cũng an tâm một chút, cô không bị thương là được! Cho nên cả người không nhịn được buồn cười!
“Ha ha, ha ha. . . . . .”
“. . . . . . Ách?”
“Yên tâm, anh không sao!”
“. . . . . . Anh. . . . . . Đồ tồi, chuyện như vậy, tại sao có thể dọa người ta?”
Kỳ thực cô rất muốn một tay đẩy hắn ra, nhưng nhìn thấy ánh sáng phản xạ trong hồ nước do đèn đường chiếu xuống, lại đành phải nhẫn nhịn, dù sao trời lạnh như thế này, để hắn tắm nước lạnh, cô tuyệt đối không nhẫn tâm đâu!
Nhưng không đành lòng là không đành lòng, cô vẫn rất bực bội đấm một cái lên chân hắn!
Vừa lúc cái đấm kia rơi vào miệng vết thương trên người, hắn rên lên một tiếng, rồi sau đó lại muốn cười, muốn cho cô yên tâm!
Sau khi Hàn Bối Bối ý thức được, một chút cũng không khách khí nhéo nhéo tai hắn. . . . . . Nhưng trên tay lại truyền đến cảm giác ẩm ướt. . . . . . nóng ấm. . . . . .
“. . . . . . Đáng chết, anh bị thương, còn là ở đầu? Anh cư nhiên. . . . . . Anh đáng ghét!”
Lại lo lắng, Phong Thiên Dục đáng chết, anh giả bộ anh hùng cái gì, ai muốn anh giả bộ anh hùng, quá đáng. . . . . . Quá đáng!
“Không sao, không phải là rất đau, đi thôi! Chúng ta về nhà!”
“. . . . . . Ừ, em dìu anh về nhà!”
Bị thương ở đầu, trong lòng cô thật ra rất sợ hãi , nhưng hắn lúc này, lại có ý thức, cho nên cô bớt lo lắng hơn một chút!
Lập tức đỡ hắn dậy, cô mang theo hắn đi về hướng ngôi nhà!
Từ thời điểm bò lên trên dốc, rõ ràng, bọn họ thấy được Porsche nhà bọn họ cùng chiếc xe Thượng Hải thông dụng kia đụng vào nhau. . . . . . Chính xác mà nói, rõ ràng là chiếc xe kia đuổi theo đuôi. . . . . .
Phúc hắc! Quả thật là một người phúc hắc! Như vậy. . . . . . Như vậy bất kể như thế nào, cho dù không có chứng cớ phạm tội của đối phương, cho dù không biết đối phương là ai!
Một là tông vào đuôi xe, hai là xe không có biển số xe trái pháp luật. . . . . . Liền đủ cho đối phương ăn đủ ~~~
Bất quá đáng tiếc chiếc Porsche nhà bọn họ ~~~
“Không cần tiếc chiếc xe, Porsche nhà chúng ta cũng không phải chỉ có một chiếc, chủ yếu là hai người chúng ta đều không có chuyện là được rồi!”
Hắn đi khập khiễng một chân, nhìn ra, chân trái của hắn bị thương cũng rất nghiêm trọng, nhưng hắn nỗ lực không để cho cô thấy, nỗ lực khiến cho mình giả bộ không có việc gì!
Hơn nữa lúc này, chuyện hắn gấp gáp nhất không phải là vết thương trên người mình mà là nhanh chóng muốn đưa cô rời khỏi chỗ này!
Vừa rồi. . . . . . Khi bọn họ lăn xuống bãi cỏ, xe nổ tung. . . . . . Ai biết hiện tại trong xe, có phải có thi thể đang bị cháy hay không? Hơn nữa bất kể có hay không, hắn mới không cần cô nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn như vậy!
“Ừ ~~ không có việc gì là tốt! Anh bị thương thật là nghiêm trọng ~~ đi thôi! Chúng ta về nhà!”
Bởi vì bò đến lối đi bộ, có đèn đường, cho nên cô càng có thể nhìn rõ ràng, thấy rõ ràng tất cả vết thương lớn nhỏ trên người hắn! Cùng với trên đầu hắn không ngừng chảy máu. . . . . . Tâm thật đau! Hắn thật khờ!
Nếu như không phải là hắn đem hết toàn lực ôm lấy cô che chắn ở trong ngực, như vậy bất kể như thế nào, tình huống nhất định sẽ khá hơn hiện tại phải không? Ô ô ~~~ Dục ngốc nghếch!
“Ừ, đi thôi! Bất quá đối với một cô gái nhỏ cao 160cm như em, người đàn ông 182 cm như anh không phải là có chút cao? Hơn nữa cũng có chút nặng chứ?”
Không khí có chút nghiêm túc, cho nên hắn lại cố gắng nói chuyện một cách hài hước, điều tiết lại bầu không!
Hàn Bối Bối dĩ nhiên hiểu tâm tư của hắn, cho nên một chút cũng không khách khí nhéo hắn một cái!
“Kẻ ngốc, được rồi, không cần có ý đồ nói chuyện để trêu chọc em cười! Không cần thiết, đau cũng không cần chịu đựng, ở trước mặt của em, em cho phép anh khóc!”
“. . . . . . Không, anh còn không kém cỏi như vậy!”
“. . . . . .”
Khập khễnh, hắn đang được cô dìu, nỗ lực đi về phía nhà của mình! Những nơi hai người đi qua, đều ít nhiều để lại vết máu!
Sau lưng khi nào truyền đến tiếng còi cảnh sát? Bọn họ thật ra cũng không biết, cũng không muốn hỏi, bởi vì căn cứ vào biển số xe Porsche, cảnh sát sớm muộn gì cũng tìm được bọn họ!
Hơn nữa thời điểm còn chưa tới nhà, Phong Thiên Dục đã cảm thấy, tất cả mọi thứ trước mắt, đều không ngừng đung đưa! Hắn cười ~~ nỗ lực cười, hắn không muốn lộ ra vẻ mặt yếu ớt. . . . . .
Bởi vì hắn hiểu, nếu hiện tại hắn nói cho Bối Bối, hắn có thể muốn té xỉu rồi, như vậy cô nhất định sẽ bị dọa . . . . . .
Hắn chịu đựng, hắn kiên trì, hắn dựa vào tất cả nghị lực, được cô dìu đỡ. . . . . . Nỗ lực đi về nhà. . . . . . Không thể té xỉu, không thể ngã xuống . . . . . .
Hắn không phải làm bằng sắt, ý chí của hắn thật sự đã coi như rất cao rồi! Cho nên khi Hàn Bối Bối chật vật đỡ hắn đi tới trước cửa nhà, thời điểm nhìn thấy đã tới nhà của mình, hắn rốt cuộc an tâm, rồi sau đó cả người hoàn toàn ngã xuống mặt đất!
Bối Bối bên cạnh, rõ ràng đang kêu la cái gì, rõ ràng chứng kiến miệng cô mấp máy không ngừng, nhưng lại cái gì cũng không nghe được. . . . . . Rõ ràng muốn nỗ lực để cho cô đừng lo lắng, hắn không có chuyện gì, nhưng cũng không thể nói thành lời. . . . . .
Chẳng qua cảm thấy một thoáng nhắm mắt lại kia, cả đầu, thật là đau, thật là đau. . . . . . Toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết thương do đá sỏi hoặc mảnh thủy tinh vỡ cắt vào, đau đến khiến cho hắn cảm thấy hít thở không thông!
Rồi sau đó hắn là như thế nào về đến nhà? Hắn không biết!
Tiếp đó hắn được cứu trị như thế nào? Vẫn là một chút đáp án cũng không biết!
Bóng tối. . . . . . Cả người hắn đã sớm rơi vào trong một mảnh bóng tối vô tận, cảm giác mình vẫn luôn muốn leo lên nhưng không thể!