(Khách sạn)
Đợi thật lâu, vẫn không thấy Hắc Long đưa tư liệu về Cát Văn Huệ tới, Hắc Ảnh tựa hồ cảm giác mơ hồ bất an, cho nên cuối cùng cũng nhịn không được lần nữa gọi điện cho Hắc Long! Chẳng qua lần này cũng không có ai nghe máy!
Biểu tình của Hắc Ảnh rõ ràng không biết phải làm sao! Suy nghĩ một chút, hắn lập tức nhấc chân chạy về phía phòng của Hắc Long!
Cá tính của hắn vẫn luôn rất cực đoan, hơn nữa mọi việc đều suy nghĩ cho hắc K, cho nên ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì mới được! Bất kể là Bối Bối, hay là Hắc Long, đối với hắn mà nói, hắn đều coi trọng, hắn không hy vọng giữa hai người này, có bất cứ người nào gặp chuyện không may!
Mà nếu như Hắc Long bởi vì hắn mà có hành động ngu ngốc gì, hắn tuyệt đối cũng không khoan dung!
Dù sao hắn không phải là con rối, hắn là lão đại tân nhiệm của hắc K, hắn tự có suy nghĩ của mình!
Chẳng qua sau khi Hắc Ảnh đi tới phòng của Hắc Long, phát hiện bên trong không có một bóng người, bất an trong lòng càng nhiều hơn.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Hắc Long thật sự . . . . . .
Đáng chết, nếu như người này không làm việc theo mệnh lệnh của hắn, nếu như người này có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc làm như thế nào mới được đây?
Mà đồng dạng, không bao lâu, bên trong khách sạn, xuất hiện hai người khách tới tìm Hắc Ảnh!
Mặc dù Hắc Ảnh không quen bọn họ, có thể nói ngay cả một chút ấn tượng cũng không có, nhưng thời điểm đối phương lấy ra tài liệu mới nhất có liên quan đến Hắc Long, cả người hắn liền ngây ngốc sửng sốt, rồi sau đó ngơ ngác nhìn bọn họ!
“Hai vị rốt cuộc là ai? Đối với tôi cùng người trong hình, hiểu rõ bao nhiêu?”
“A, không quan trọng, quan trọng là, Hắc Ảnh tiên sinh, thật ra anh cũng không đoán ra có chuyện gì, đúng không?”
“. . . . . . Có ý tứ gì?”
“Tối hôm nay xảy ra đấu súng cùng đâm xe, tôi nghĩ cho dù cảnh sát ngu muội, xử lý thành một tai nạn giao thông đơn giản, như vậy anh cảm thấy người như Phong Thiên Dục, biết điều gì đều không trông nom, sẽ cứ như vậy để yên chuyện này?”
Mấy câu nói đơn giản, rất rõ ràng, Hắc Ảnh hiểu, đối phương thực ra không chỉ hiểu rõ lai lịch của hắn, hơn nữa cũng hiểu rất rõ lai lịch của Phong Thiên Dục!
Kỳ thực hắn không sợ Phong Thiên Dục gây hắn, cùng lắm thì hai bên cùng tổn hại, nhưng nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt này, tim hắn cũng đang không nhịn được run rẩy, không nhịn được sợ hãi!
Nói không rõ ràng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, nói không rõ ràng rốt cuộc hai người kia mang đến cho hắn áp lực gì!
“Không cần phải nói nhiều như vậy, các người đã dám đến tìm tôi, hơn nữa các người đã nói với tôi những chuyện như vậy, hẳn là các người cũng rất rõ ràng lai lịch của tôi, đồng dạng, tại sao các người cảm thấy tôi sẽ bị các người uy hiếp?”
“Hắc Ảnh tiên sinh nói đùa, chúng tôi lấy cái gì để uy hiếp anh? Chúng tôi tới, chỉ bất quá đưa ra một lời khuyêm thiện ý mà thôi, không tồn tại bất cứ hành động uy hiếp gì, không phải sao?”
“. . . . . . A, lời khuyên!”
Xin người, ai tin? Loại chuyện như vậy, rõ ràng chính là trợn mắt nói mò!
“Yên tâm, Hắc Ảnh tiên sinh, chúng tôi không có ác ý, hơn nữa ít nhất chúng tôi cũng không muốn đối địch với anh! Đối tượng Hắc Long muốn hạ thủ, rốt cuộc là ai, mặc dù chúng tôi có chút không dám khẳng định, nhưng theo phỏng đoán của chúng tôi, hẳn là Hàn Bối Bối! Dù sao anh thân là lão đại hắc K, sau khi hắc K xảy ra chuyện, anh vẫn chưa trở về Anh quốc, vậy đại khái khiến cho Hắc Long cảm thấy có nguy cơ, hơn nữa cho rằng Hàn Bối Bối là chướng ngại vật, cho nên muốn giết cô ấy! Chúng tôi biết đây không phải là ý của anh, đúng không?”
Thật ra thì vừa phỏng đoán, vừa thử dò xét!
Susan xuất thân từ cục tình báo không sai, nhưng có một số chuyện đã gần hai mươi năm, sớm đã không có căn cứ, cho nên rất nhiều chuyện cũng sớm đã không có sức thuyết phục! Điều duy nhất bọn họ có thể đoán được chính là Hắc Ảnh ở lại thành phố A vì Hàn Bối Bối, tuyệt đối không có ác ý. . . . . .
“. . . . . . Các người rốt cuộc biết được bao nhiêu?”
“Chúng tôi biết được bao nhiêu không quan trọng, chúng ta rốt cuộc phân tích được bao nhiêu, cũng không quan trọng, quan trọng chính là mục đích hiện tại của Hắc Ảnh tiên sinh! Nếu như là vì bảo vệ Hàn Bối Bối, như vậy anh yên tâm, chuyện bảo vệ cô chúng tôi sẽ tiếp nhận! Lúc này Hắc Ảnh tiên sinh đại khái không hy vọng giây phút này hắc K xảy ra vấn đề gì chứ?”
Dạ Huyền Phỉ chớp chớp đôi mắt đang phóng điện của mình, bên trong tràn đầy mị lực vô hạn làm cho không người nào có thể kháng cự!
Đồng dạng! Hắn quyết định, hiện tại hắn thay đổi chủ ý ~~ ha ha! Ông anh mình không phải muốn cho hắc K một gậy hay sao?
OK, không sao, ông anh muốn cho hắc K một gậy, còn hắn thì sao? Hắn muốn làm việc buôn bán của hắn, biến lão đại hắc K thành kim chủ của mình, như thế nào?
Mặc dù thật ra việc bảo vệ Hàn Bối Bối, là công việc ông anh ném cho hắn, nhưng loại chuyện như vậy, chỉ có trời mới biết, SUSAN biết, cùng hắn biết, Hắc Ảnh này không biết là được ~~~
“Lời này có ý tứ gì?”
“Nếu như không ngại, Hắc Ảnh lão đại hãy ra giá, chúng tôi giúp anh bảo vệ Hàn Bối Bối! Lúc này, anh không chỉ có thể đem thi thể Hắc Long về an táng, hơn nữa còn có thể lập tức trở về Anh quốc xử lý một đống cặn bã giở trò sau lưng anh, hắc K cũng bởi vì những kẻ cặn bã đó mà danh tiếng ở bên ngoài vẫn không dễ nghe phải không?”
Lần nữa chớp mắt, tự tin trong đó ai có thể so sánh được? A, không có ai, cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể chống cự được công phu ánh mắt phóng điện của Dạ Huyền Phỉ!
Sau khi nhìn đôi mắt kia, trong lòng Hắc Ảnh tính toán, cũng rất hiểu, người này nói một chút cũng không sai, lão đại trước của hắc K vốn dung túng huynh đệ, hiện tại hắn chết rồi, rất nhiều chuyện, hắn căn bản chưa kịp xử lý. . . . . .
Làm một lão đại tân nhiệm, xác thực không nên tư tâm quá nhiều, hắn thật sự có chuyện quan trọng hơn cần xử lý. . . . . . Cho nên. . . . . .
“Giá bao nhiêu?”
“Hắc Ảnh tiên sinh hỏi như vậy, là biểu thị chúng ta có hi vọng hợp tác?”
“Đúng, nhưng tôi có điều kiện!”
“OK, nếu như Hắc Ảnh tiên sinh là cố chủ, như vậy đương nhiên có tư cách ra điều kiện với chúng tôi, hơn nữa chúng tôi dĩ nhiên cũng nhất định tuân theo!”
Ha ha ~~ ông anh mình biết được có thể bị tức chết hay không?
Yên tâm, Yên tâm ~~~ cho dù tức chết, cũng là bản lĩnh của Dạ Huyền Phỉ hắn, huống chi ai bảo hắn đưa nhân tài như Susan đến cho mình chứ? Nếu đã đưa đến chỗ hắn, hắn làm sao có thể không lợi dụng thật tốt?
“Cách mỗi một tuần, đem tất cả tình hình của cô hồi báo cho tôi, đồng dạng, nếu như Phong Thiên Dục, dám phụ bạc cô, cho tôi biết trước tiên!”
“Không thành vấn đề!”
. . . . . . Lại một người quan tâm đến hạnh phúc của Hàn Bối Bối sao?
Lão đại tân nhiệm của hắc K này, quả thật là thiện ý hướng về phía Hàn Bối Bối hay sao?
Ô, tiểu tử này rốt cuộc là may mắn? Hay là không may mắn? Đồng thời được hai lão đại của hai hắc đạo lớn chiếu cố? (Thực ra có thể tính thêm hắn hay không đây?? Mặc dù hắn không phải là tự nguyện, là bị ép)
A, hơn nữa Phong Thiên Dục, có tính là xui xẻo hay không? Thích một người phụ nữ. . . . . . Thế nhưng có thể sẽ gặp phải uy hiếp của hai ông trùm lớn?
Ông anh hắn. . . . . . Ông anh hắn có thể có một chút tình cảm như vậy đối với Hàn Bối Bối, như vậy người đàn ông trước mắt này thì sao? Hắc Ảnh đối với Hàn Bối Bối là. . . . . .
Chậc chậc, loạn nha, phiền nha, thật đúng là không thể nào suy tính, hơn nữa thực ra hắn đúng là người không thích những chuyện phức tạp, cho nên. . . . . . Được rồi, mặc kệ! Cầm hai phần tiền, làm một phần tồi thật đẹp ~~ làm dịu!
“OK, các người đã thẳng thắn, vậy tôi cũng thẳng thắn, ra giá đi!”
“Chúng tôi không ra giá, Hàn Bối Bối ở trong lòng của anh đáng bao nhiêu tiền, anh cho bấy nhiêu là được!”
Đen! Quả thật đủ đen! Choáng nha, việc ra giá này khiến người ta cảm thấy thực khó thực hiện ~~~ hơn nữa đây tuyệt đối là Dạ Huyền Phỉ thử dò xét mà thôi! Tuyệt đối có phong độ của anh trai! (Là cải biến từ phong độ của người cha)
“500 vạn, tôi trở về Anh nhiều nhất hai tháng, sẽ nhanh chóng sắp xếp tất cả mọi chuyện, 500 vạn, các người giúp tôi bảo vệ cô hai tháng là được rồi!”
Hắc Ảnh trầm tư một chút, kỳ thực muốn nói 1000 vạn, nhưng hắn cũng hiểu tâm lý của người đối diện, hơn nữa hắn cũng suy tính đối phương có thể sẽ tăng giá, cho nên 500 vạn chỉ là giá bắt đầu mà thôi! 1000 vạn mới là giá của hắn! Muốn tăng giá, có thể, 1000 vạn không thành vấn đề!
“Ha, được ~~ nếu Hắc Ảnh tiên sinh thoải mái như vậy, liền 500 vạn, trong hai tháng này, nếu như bên cạnh Hàn Bối Bối có bất kỳ nguy hiểm nào, chúng tôi nhất định nhanh chóng loại bỏ, đồng dạng như anh đã nói, nếu Phong Thiên Dục phụ Hàn Bối Bối, chúng ta báo cho anh trước tiên!”
“Rất tốt, không thành vấn đề!”
Hắc Ảnh cười cười, gật đầu một cái, rồi sau đó nhanh chóng từ trên thân lấy ra tờ chi phiếu, điền 500 vạn rồi đưa tới!
Đối phương không có ác ý, hắn cảm giác được, hơn nữa đã nói như vậy rồi, vì sao không hào phóng tin tưởng một lần? 500 vạn hắn cảm thấy đáng giá, dù sao Anh quốc bên kia, xác thực cần hắn trở về xử lý. . . . . . Hắc Long nha, Hắc Long, cậu cũng không thông minh ~~ người không có đầu óc, xác thực chết rất oan uổng!
“OK, chi phiếu tôi thu trước 250 vạn! Còn dư lại 250 vạn, chờ Hắc Ảnh tiên sinh hai tháng sau, đưa cho chúng tôi cũng được, như vậy tương đối công bằng!”
Sau khi nói xong, Dạ Huyền Phỉ ra hiẹu cho Susan vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh, nhận được ánh mắt của Dạ Huyền Phỉ, cô dĩ nhiên một chút cũng không hàm hồ, ở trên người móc ra tờ chi 250 vạn đưa tới!
Làm như vậy khiến cho sự thưởng thức của Hắc Ảnh đối với bọn họ, tự nhiên lại tăng lên một bậc! Thậm chí có thể nói là thay đổi cách nhìn!
“Tôi nghĩ chúng ta hợp tác sẽ rất vui vẻ, chẳng qua hai vị. . . . . . Bây giờ có thể tiết lộ một chút, các người rốt cuộc là ai?”
“A, chúng tôi là nhân vật nhỏ, không đáng giá được nhắc tới, bất quá Hắc Ảnh tiên sinh đã hỏi, tôi đành tự giới thiệu! Tôi là Dạ Huyền Phỉ thiếu chủ của Dạ Sa!”
“Tôi là Susan, chào ngài, Hắc Ảnh tiên sinh, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo!”
Susan so với Dạ Huyền Phỉ khách khí hơn, hướng Hắc Ảnh gật đầu một cái!
Hắc Ảnh theo lễ phép, dĩ nhiên cũng phải đáp lại! Cái tên Dạ Huyền Phỉ này hắn giống như không có ấn tượng gì, nhưng mà đối với SUSAN, chung quy lại cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó. . . . . .