Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 57: Q.3 - Chương 57




“Tôi không cần tự giới thiệu nữa, các người đã tìm tới, tin tưởng các người biết rõ lai lịch của tôi!”

“Ha ha, Hắc Ảnh tiên sinh thật thích nói đùa! Được rồi, đã trễ thế này, không quấy rầy anh nghỉ ngơi, tin tưởng sau một thời gian nữa anh nhất định sẽ đưa hắc K lên một tầm mới!”

“Ừ! Cám ơn!”

“Không cần phải khách khí, đêm khuya tới chơi, quấy rầy!”

“Sẽ không!”

Cười một cái, Hắc Ảnh đứng dậy, tiễn hai người bọn họ rời đi!

Mà sau khi bọn họ rời đi, hắn cũng mới từ từ nhớ ra. . . . . . Susan. . . . . . Susan rốt cuộc là ai!

. . . . . . Thượng Đế, nếu như không nhớ lầm, Susan không phải là người đã bị cục tình báo Mĩ bí mật xử tử sao? Làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

Người biết quá nhiều, cho tới bây giờ dường như đều không có kết quả tốt, còn là chuyện cơ mật quốc gia . . . . . .

Không hiểu ~~ thật sự không hiểu, rốt cuộc hắn lầm, hay là. . . . . .

A, xem ra thành phố A này không đơn giản, giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện, một thế hệ người mới đánh bại người cũ . . . . . . Dạ Sa. . . . . . Dạ Huyền Phỉ? Đây là một thế lực như thế nào? Quả thật như măng mọc sau mưa, làm cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi!

Bất quá bất kể như thế nào, giao Bối Bối cho người như vậy, hắn thực sự cũng an tâm. . . . . .

“Dạ! Anh thật đen!”

“Hả? Nơi nào đen?”

“. . . . . . Em phát hiện anh có tiềm chất vô cùng vô sỉ!”

Sau khi rời khỏi khách sạn, hai người mới vừa lên xe, Susan lập tức dùng ánh mắt khi dễ nhìn hắn, người này loại tiền nào cũng kiếm, phương diện này đen hơn Dạ Huyền Mang nhiều!

“A, phải không? Vô sỉ ở đâu? Hơn nữa SUSAN, thân là một người phụ nữ, chẳng lẽ em lại không rõ ràng, phụ nữ mấy em chỉ yêu đàn ông vô sỉ sao?”

. . . . . . Lời này không sai! Càng biểu hiện vô sỉ, lại càng chọc người phụ nữ hoan tâm! Bên cạnh Dạ Huyền Phỉ, cho tới bây giờ cũng không thiếu phụ nữ!

“Luôn có ngoại lệ, em liền đối với anh hoàn toàn miễn dịch!”

Hướng về phía khuôn mặt đang sát lại gần, SUSAN một chút cũng không khách khí đẩy ra! Hơn nữa cả người cô đều tỏ vẻ một chút cũng không khách khí!

“Dạ, nếu Mang thiếu biết anh kiếm tiền của Hắc Ảnh, anh sẽ làm da mặt anh ấy căng cứng!”

“Chuyện này trời mới biết, em biết anh biết, ông anh của anh không biết, em sẽ không nói ra chuyện này đúng không!”

Dạ Huyền Phỉ lái xe như cũ cà lơ phất phơ, cả người có vẻ lười nhác vô cùng, nhưng không có bao nhiêu người biết, dưới biểu tình kia, có bao nhiêu tinh quang!

Người này. . . . . . Sau này cũng tuyệt đối sẽ thăng cấp phúc hắc!

Susan cũng rất hiểu, mặc dù hiện tại năng lực của hắn kém hơn anh trai hắn, nhưng sau này nhất định sẽ vượt qua!

Loại người nhìn qua không có nguy hiểm, nhưng luôn vào thời điểm mấu chốt, lại có thể cho người một kích trí mạng nhất, gắt gao cắn chặt không thả, thật ra mới thật sự là quân địch, mới thật sự là người cần phòng bị!

“. . . . . . Như vậy được sao?”

“Có gì không tốt? Dù sao bảo vệ đứa nhỏ đó, vốn chính là nhiệm vụ của hai người chúng ta, anh làm như vậy, chỉ bất quá thuận tiện giúp chúng ta kiếm một khoản, chỉ vì đứa nhỏ của em sau này, kiếm chút tiền sữa bột mà thôi!”

“. . . . . . Anh nằm mơ đi, ta lấy đâu ra đứa nhỏ?”

“Ha ha, chắc chắn sẽ có!”

Thời điểm nói tới chỗ này, rõ ràng, trong đôi mắt của Dạ Huyền Phỉ, thoáng qua một tia thâm thúy!

Đúng nha, chắc chắn sẽ có, chẳng qua là. . . . . . Người phụ nữ này không biết lúc nào, mới bằng lòng để cho hắn làm cha của con cô? Mới bằng lòng để cho hắn gieo giống trong người cô?

Nha ~~ trong mắt người phụ nữ này, đại khái ngoại trừ chỉ có anh trai, sẽ không thấy được những người khác, cho nên bên cạnh hắn, cho dù có nhiều phụ nữ hơn nữa, người phụ nữ này cũng sẽ không có cảm giác, cho dù hắn lượn quanh những người phụ nữ khác. . . . . . Người phụ nữ chết tiệt này, đại khái cũng vĩnh viễn không để ý sao?

Ai, tình a, yêu a, rốt cuộc là điều thần kỳ như thế nào, rốt cuộc vì sao làm cho người ta đau đầu như vậy!

Trong xe rơi vào trầm mặc, cũng không ai nói chuyện nữa, Dạ Huyền Phỉ vì không để cho không khí trở nên nghiêm túc, cho nên rất quả quyết mở đĩa CD cô thích nghe. . . . . .

Một phần tâm này. . . . . . Người phụ nữ chết bầm này đại khái vĩnh viễn đều không nhìn thấy sao?

(Phong gia)

Phong Thiên Dục xem như là người của công chúng! Cho nên chuyện hắn bị thương, người của Phong gia, tự nhiên hiểu phải toàn lực phong tỏa!

Cho nên tối hôm nay, Phong gia cơ hồ đèn đuốc sáng rõ, nguyên cả một đêm! Bác sĩ cùng y tá tốt nhất tới tới lui lui trong phòng ngủ của hắn! Ra ra vào vào!

Bông cầm máu nhiều đến nỗi, gần như làm Hàn Bối Bối sợ choáng váng!

Y phục trên người cô vẫn là bộ quần áo khi đỡ hắn về nhà, vẫn không dám rời đi, luôn luôn yên lặng ở bên cạnh hắn! Cho dù Vương tẩu nói thế nào, cô đều không nghe!

Mặc dù rõ ràng bác sĩ đã nói, không có nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là mất máu nhiều, nên bị sốc! Noài đầu bị thương tương đối nghiêm trọng, trên người cơ hồ đều là bị thương ngoài da!

Nhưng cô không muốn. . . . . . Cô không muốn cứ như vậy rời khỏi bên cạnh hắn, nhìn hắn, mới cảm thấy được an lòng, mới không sợ hãi!

Kẻ ngốc này, nếu như ban đầu đem áo khoác ngoài bao lấy đầu của cả hai người, không phải sẽ không có chuyện gì sao?

Kẻ ngốc này, nếu như ban đầu không cần suy nghĩ cho cô, luôn luôn ôm cô vào trong ngực, như vậy hẳn sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy?

Đáng ghét ~~~ đáng ghét, cô cũng không phải là đứa bé ba tuổi, mới không cần bảo vệ như vậy!

“Tiểu thư, cũng sắp 2 giờ rồi, đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi đi? Tôi giúp cô tắm được không?”

Mấy phút trước bác sĩ và y tá cũng đã rời đi, chỉ để lại bác sĩ cùng một y tá xử lý tình huống khẩn cấp ở bên ngoài!

Hàn Bối Bối vẫn ngồi ở bên giường, vẫn nắm tay của hắn, cảm thụ nhiệt độ trên bàn tay hắn, mới cảm giác được hắn không có chuyện gì, thật sự không sao!

Trời mới biết cô sợ người bên cạnh chết đến cỡ nào. . . . . . Trời mới biết cô có bao nhiêu sợ hãi hắn sẽ bỏ cô lại. . . . . .

7 tuổi năm ấy, bị cha mang đi khỏi bên cạnh mẹ. . . . . . Bởi vì mẹ nói không muốn cho cô nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của mình . . . . . .

8 tuổi năm ấy, cha bởi vì bị mẹ kế áp bức lâu ngày, đưa đến lúc lái xe tâm thần hoảng hốt, mất mạng!

Cô đều không biết, là số mệnh cô không tốt, là cô xung khắc với bọn họ, hay là. . . . . . Tóm lại cô sợ, những thứ này cô đều sợ! Cô không cần bất cứ ai bên cạnh cô lại xảy ra chuyện gì!

“Tiểu thư!”

“Không cần, Vương tẩu, tôi không cần, tôi không sao, tôi ở đây cùng anh ấy!”

“. . . . . . Thiếu gia không sao rồi, hơn nữa cô xem, bác sĩ cùng y tá đều ở bên cạnh coi chừng, có tình huống gì, bọn họ sẽ nhanh chóng xử lý!”

“. . . . . .”

Dứt khoát, lần này cô không nói, cô chỉ là nhìn chằm chằm hắn đang hôn mê ở trên giường, nhìn người đàn ông đã khiến cô động lòng 11 năm!

Kỳ thực ông trời đối với hắn thật rất tốt, hắn 29 tuổi, nhưng trên mặt hắn, lại nhìn không ra bất cứ một tia dấu vết của năm tháng, hắn nhìn qua tựa như một sinh viên mới vừa tốt nghiệp đại học!

Dáng dấp Dục của cô thật là đẹp mắt, lông mi kia so với cô tựa hồ còn dài hơn!

Sống mũi cao thẳng có điểm giống với người ngoại quốc ~~ hơn nữa sống mũi kia làm cho ngũ quan cả người có vẻ vô cùng no đủ!

Đôi môi mỏng khêu gợi của hắn. . . . . . Nha, không tốt! Mặc dù đẹp, nhưng người ta nói, người môi mỏng bạc tình!

Hàn Bối Bối lại lâm vào suy nghĩ sâu xa ~~~ Vương tẩu nhìn cô như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, lại lần nữa tránh ra!

Không có biện pháp, thật ra cũng có thể do thói quen, từ nhỏ đến lớn, từ lúc tiểu thư đến gia đình này, tất cả của cô đều vây quanh thiếu gia!

Lúc mới đầu, nếu thiếu gia không ở cô, cô thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn không phải sao? Chỉ có thiếu gia xuất hiện, chỉ có thiếu gia cùng cô ở trên bàn cơm, cô mới có thể động đũa. . . . . .

Còn có trước kia lúc ngủ, cô cũng thích dính vào thiếu gia, bà từng thấy bọn họ cùng giường vô số lần. . . . . .

Lúc đi học, cô không thích Tuấn Kiệt đưa cô đi, cô vẫn luôn muốn thiếu gia đưa. . . . . .

Nha ~~~ thôi, cô muốn coi chừng cứ để cho cô coi chừng đi, nếu thực sự không để cho cô coi chừng, cô có thể sẽ thấy khó chịu mất!

Chẳng qua đã muộn thế này, bà phải nghĩ biện pháp làm chút gì đó, để cho cô ăn mới được, chớ đến lúc thiếu gia còn chưa tỉnh lại, cô đã ngã xuống ~~~ cái được không bù được cái mất!

Hai ngày! Hắn hôn mê hai ngày, mới thanh tỉnh lại đấy!

Thời điểm mới vừa mở mắt, đôi mắt ứ máu của hắn, có chút dọa người!

Nhưng thấy người canh giữ ở bên cạnh hắn là Hàn Bối Bối, hắn rốt cuộc không hẹp hòi nữa, sau khi mở mắt, cả người đều cười vui vẻ!

“Anh đã tỉnh? Anh khát không? Em giúp anh rót nước!”

Cô nhìn hắn, cả mắt đều là bởi vì hắn tỉnh lại mà hưng phấn! Vui vẻ, thật sự rất vui vẻ!

“. . . . . . Ừ! Được!”

Nhìn cô vui vẻ, hắn cũng không nhịn được vui vẻ, nhẹ nhàng hướng cô gật đầu một cái, hắn ngủ bao lâu, thật ra hắn không biết, nhưng nhìn đáy mắt mịt mờ của cô, hắn hiểu được, để cho cô lo lắng thật lâu. . . . . . Hơn nữa không phải chỉ một ngày?

“Được, vậy anh chờ, em đi rót nước cho anh!”

Cô vui vẻ đứng dậy, chẳng qua còn chưa bước đi, cả người lại đột nhiên ngã xuống, hơn nữa người bên kia còn thống khổ rên rỉ, nha, đau!

Đại khái là bởi vì vẫn luôn ngồi ở đó, hơn nữa tư thế ngồi không tốt, cho nên chân bị tê sao? Hiện tại chân của cô, giống như có ngàn vạn con tiểu trùng đang cắn xé!

Mà mặc dù cô ngã xuống người hắn, mặc dù có điểm làm động tới vết thương của hắn, nhưng hắn lại nặng nề nở nụ cười!

Nha đầu này. . . . . . Làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta vẫn nhớ thương!

Lần này rốt cuộc là ai? Là ai muốn mạng của cô? Muốn chết hay sao?

Thời điểm nghĩ tới đây, trong con ngươi, rõ ràng dính vào một chút lo lắng, Nhưng mà lại cẩn thận giấu kỹ, không để cho cô phát hiện ra! Chuyện này, hắn nhất định truy cứu tới cùng!

“. . . . . . Anh cười. . . . . . Anh còn dám cười!”

“Khụ khụ, được rồi, nữ vương bệ hạ của anh, anh không cười! Anh làm sao dám cười em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.