Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 60: Q.3 - Chương 60




Thời điểm đứng dậy, cô lại làm bộ rất suy yếu thiếu chút nữa ngã xuống, Phong Thiên Dục nhịn lại tất cả nụ cười, đơn giản chỉ cần lấy tay đỡ lấy cô, cô liền thuận thế ngã vào trong ngực hắn, mà hắn phụng bồi cô diễn, hai người rõ ràng xấu xa như nhau. . . . . .

“Bối, không sao chứ?”

“Không sao. . . . . . Chỉ là chân có chút mềm, đều là do anh đấy. . . . . . Xấu lắm!”

Vừa nói, người nào đó rất rõ ràng không biến sắc nhìn Cát Văn Huệ sắc mặt đã trở nên có chút vàng như nến!

Bà cô già, nhìn thấy không? Đây chính là sự khác nhau giữa chúng ta, nhìn thấy không? Đây chính là thế giới của tôi và anh ấy, ai cũng không thể bước vào!

Mặc dù có lẽ cô đã từng có anh ấy, mặc dù. . . . . . Mặc dù tôi không thể không thừa nhận, tôi từng ghen tỵ với cô, nhưng bắt đầu từ hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không còn ghen tỵ nữa!

Bắt đầu từ hôm nay. . . . . . Chiến tranh giữa hai người phụ nữ, cũng mới chân chính bắt đầu, đối với hắn, cô tuyệt đối không thối lui! Còn là sau khi hắn thổ lộ!

Hắn từng nói, yêu cô, cũng yêu cô. . . . . .

“A, đây còn không phải là do em không ngoan, anh nhớ được là em chủ động trước đấy!”

Hắn cúi người dùng chóp mũi cọ xát cô, đồng dạng, hắn hiển nhiên cũng hoàn toàn không tính toán đặt Cát Văn Huệ trong mắt, hắn đáp ứng rồi, cam kết với Bối, sẽ không để cho cô bị tổn thương, sẽ không để cho cô khó chịu, cho nên lúc này, dĩ nhiên là thời điểm tốt nhất cho hắn tỏ rõ lập trường của mình!

“. . . . . . Cái đó. . . . . . Hai người. . . . . . Ở cùng một chỗ?”

Run rẩy trong thanh âm, ngay cả Cát Văn Huệ cũng không cách nào coi thường! Cảm giác đau! Đây chính là cảm giác đau. . . . . . Một màn trước mắt này, thật sâu đâm vào trong trái tim cô!

Hắn tuyệt tình như vậy thật sao? Xấu xa như vâyh thật sao? Nhanh như vậy. . . . . . Nhanh như vậy đã ở cùng một chỗ với đứa bé này thật sao?

Để cho khi cô căn bản còn chưa kịp ra tay, hai người họ liền khiến cho cô ứng phó không kịp sao?

A, ác độc! Thật ác độc! Bất quá cũng không sao cả, nếu Hàn Bối Bối quả thật giỏi như vậy sao? Cô cũng muốn xem một chút, ai mới là người lợi hại? Ai lợi hại hơn ai! Cô lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm như vậy, đã sớm không phải kẻ ngốc, có một số việc, cô đã sớm có thể nhìn hiểu!

Nha đầu này là cố ý, tuyệt đối là cố ý, hạ chiến thư cho cô, cho nên tại sao cô có thể không nhận?

“Hả? Chị Văn Huệ nói em và Dục sao?”

“. . . . . . Ừ!”

Hàn Bối Bối nhìn thân thể Cát Văn Huệ đều có chút đang khẽ run, lộ ra một nụ cười thiên sứ!

Mà Phong Thiên Dục càng thêm hiểu, sau khi tỏ rõ lập trường của hắn, hắn chỉ cần đứng ở bên cạnh Bối Bối là được, hắn không cần nói chuyện, tiếp theo là tiết mục của hai người phụ nữ này!

Nếu như hắn thật sự lên tiếng, ngược lại sẽ thương tổn tới tự ái của Bối Bối, sẽ khiến cho cô cảm thấy, bản thân vô dụng. . . . . .

“Đúng vậy, chị Văn Huệ, em và Dục ở bên nhau, chúc phúc chúng em chứ?”

“Vậy em biết, anh ấy và tôi. . . . . .”

“Sao? Chị Văn Huệ muốn nói gì? Nói Dục và chị từng có một thời gian ở bên nhau? Nói đến chuyện trước kia của anh ấy sao?”

Trên mặt Bối Bối hiện ra một nụ cười châm chọc, căn bản không để cho Cát Văn Huệ mở miệng trước, mình trước tiên đã nói hết ra, loại chuyện như vậy nếu từ trong miệng cô nói ra trước, cô rất rõ ràng, hoàn toàn khác với từ trong miệng Cát Văn Huệ nói ra!

“Chị Văn Huệ, không sao, chuyện của chị và anh ấy, em đều biết, anh ấy cũng đều nói với em, hơn nữa anh ấy cam kết với em, sau khi ở bên cạnh em, anh ấy liền tuyệt đối sẽ qua lại với bât kỳ một người phụ nữ nào khác, từ nay về sau, anh ấy sẽ chỉ có một người phụ nữ là em! Cho nên cũng chính bởi vì như vậy, em không ngại, trước kia em, quá nhỏ, không thể đứng ở bên cạnh anh ấy, khi anh ây tịch mịch, khi anh ấy cần phát tiết, đều là chị Văn Huệ giúp em phụng bồi, điểm này, em còn phải cảm ơn chị!”

Cô cười. . . . . . Giấu đao trong nụ cười!

Thì ra cô ở trong thế giới của Hàn Bối Bối cùng Phong Thiên Dục, chỉ là khi hắn tịch mịch, cần phát tiết?

Mà nguyên nhân cũng chỉ vì Hàn Bối Bối quá nhỏ? Tạm thời không làm được người giúp hắn phát tiêt? Cho nên mới là cô? Cho nên cô cứ như vậy làm thế thân của một một đứa bé bảy năm?

Chật vật không đất dung thân. . . . . . Cát Văn Huệ ở trong lời nói sắc bén của Hàn Bối Bối, bị cắt đến thương tích khắp người. . . . . .

“Cô. . . . . . Các người. . . . . .”

“Chị Văn Huệ, những năm này, thật cám ơn chị, cám ơn chị vẫn như vậy không oán không hối ở bên cạnh Dục, nhưng hiện tại chúng em đã ở bên nhau, cho nên đối với chị, em và Dục đều cảm thấy có lỗi, nếu như trong lòng chị không thoải mái, hiện tại chị có thể mắng ra!”

Không để lại dấu vết bò dậy từ trong ngực Phong Thiên Dục, cô nhẹ nhàng đi xuống giường, rồi sau đó đi tới trước mặt Cát Văn Huệ, lộ ra nụ cười khiến cho người khác như thế nào đều không thể kháng cự, là thiên sứ sao. Không, là một ma quỷ xem ra giống Thiên Sứ mà thôi!

“. . . . . . Các người. . . . . .”

Cát Văn Huệ phát hiện, cô bây giờ, thế nhưng không biết rốt cuộc nên nói gì!

Nha! Là cô đánh giá quá thấp đứa bé nay sao? Vì sao cô bây giờ, lại đang chật vật liên tiếp tháo chạy? Vì sao cô ngay cả chút năng lực phản kích cũng không có?

Thống hận! Cô rất thống hận loại cảm giác này!

“. . . . . . Quên đi, các người nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay là tôi quấy rầy đến các người! Còn có Phong. . . . . . Đồng nghiệp trong công ty, đã giúp anh chuẩn bị một PAR­TY, nói chờ sau khi thân thể anh tốt lên rồi, mọi người cùng nhau đi ăn mừng một trận, bất kể như thế nào, lần này hi vọng anh đừng cự tuyệt, hơn nữa. . . . . . Các người đã ở cùng nhau, như vậy tuyên bố với mọi người đi, dù sao trong công ty, mấy chàng trang thích Bối Bối cũng không ít!”

Suy nghĩ một chút, cô rốt cuộc mỉm cười!

Đúng vậy, cô bây giờ, có lẽ chật vật, có lẽ tạm thời đã thua bởi Hàn Bối Bối, nhưng thắng thua nhất thời này, không quan trọng! Cô cần chính là kết quả! Cô muốn làm người có thể cười đến cuối cùng. . . . . .

PAR­TY! PAR­TY có lẽ là cơ hội cô còn có thể chuyển bại thành thắng! Truyền hình diễn quá nhiều, có một số việc, tự nhiên mà đến, tiện tay nắm giữ! Cô phải lên kế hoạch thật tốt mới được!

“. . . . . . A!”

“Được, vậy thì gửi lời cảm ơn của em và Dục tới mọi người, đến lúc đó PAR­TY chúng em sẽ tới!”

Mặc dù Hàn Bối Bối lúc này, cũng duy nghĩ không ra, vì sao Cát Văn Huệ đột nhiên rộng lượng như vậy, nhưng bất kể như thế nào, nếu chiến tranh giữ phụ nữ đã khai hỏa. . . . . . Liền quyết không lùi bước! A, đấu đi, cô cũng vừa đúng lúc muốn đấu một trận chân chính với cô ta!

Dục ở phía bên cô, cô liền nhất định sẽ thắng. . . . . .

“Ừ, được rồi, Phong nghỉ ngơi thật tốt, em không quấy rầy các người!”

Sau khi mặc lại áo ngoài đã cởi ra, Cát Văn Huệ đứng dậy rời đi, một thoáng đóng cửa lại kia, rõ ràng , ngón tay cô hung hăng bóp chặt tay nắm cửa, vẫn bóp chặt đến khi khớp xương cũng trắng bệch, vẫn không buông ra!

Vương tẩu chuẩn bị xong nước chanh mật ong mang tới thấy Cát Văn Huệ đứng trước cửa, sắc mặt có vẻ ccó chút dữ tợn, cả người cũng không nhịn được khẽ run sợ một chút!

“. . . . . . Cát tiểu thư?”

“A?”

Bị kinh hách một chút, Cát Văn Huệ hốt hoảng buông lỏng bàn tay nắm nắm cửa ra, hơn nữa lễ phép hướng Vương tẩu gật đầu chào một cái, lập tức vội vàng rời khỏi Phong gia!

Trong lòng của cô thật hốt hoảng! Trong lòng của cô thật khó chịu, thật khó chịu. . . . . .

Không khí cuả Phong gia khiến cho cả người cô đều cảm thấy hít thở không thông, đứa bé bên cạnh Phong Thiên Dục kia, càng làm cho cô cảm thấy khó chịu!

Cô hôm nay. . . . . . Giống như bị sỉ nhục lớn nhất, mà tất cả hôm nay. . . . . . Cô thề, cô dùng tính mạng của mình thề, cô nhất định sẽ trả lại, nhất định!

—————————–

Nhìn Hàn Bối Bối lần nữa mặc xong áo khoác, Phong Thiên Dục khẽ nheo mắt lại, nhìn cô làm bộ bận rộn!

Hắn rất rõ ràng, về chuyện ngày hôm nay, hiển nhiên, Bối Bối căn bản không muốn giải thích quá nhiều! Thậm chí có thể nói là không có ý định giải thích!

Nhưng thật ra không sao, thật sự một chút quan hệ cũng không có, hắn không cần sự giải thích của cô, mọi thứ cô làm, hắn đều hiểu! Hiểu nguyên nhân cô làm những điều này!

“Bối Bối!”

“. . . . . . Làm cái gì? Nếu như bây giờ chuẩn bị muốn chất vấn em, như vậy em cho anh biết, miễn! Em không nghe!”

Xoay người lại, cô một chút cũng không khách khí nhìn chằm chằm hắn!

Thật ra mới rồi cô nói rất hay nghe, nói một chút cũng không ngại chuyện trước đây của hắn. . . . . . Thật ra cái rắm ấy! Cô cũng không phải là Khổng Tử, làm sao sẽ không ngại? Hả?

“A, em nghĩ quá nhiều, tại sao anh muốn chất vấn em?”

Hắn hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo thoải mái khó có được, mang theo giảo hoạt thuộc về hắn!

“Thế nào? Chẳng lẽ việc hôm nay em làm không khiến anh tức giận? Không cho phép anh chuẩn bị tra hỏi em một phen?”

“Vì sao?”

“. . . . . . Người phụ nữ kia, dù sao làm bạn trên giường của anh đã nhiều năm như vậy, bất kể như thế nào, ít nhiều cũng sẽ có tình cảm chứ? Em đối xử với cô ta như vậy, anh không tức giận sao?”

“Đứa ngốc, vì sao phải tức giận? Bối Bối, chớ hiểu lầm. . . . . . Bốn năm khi em rời đi, anh cơ hồ không chạm qua cô ấy!”

Hắn rất nhiều rất nhiều thời gian ở không, không phải là lấy ra phát tiết tịch mịch, cơ hồ toàn bộ đều dùng để tưởng niệm cô, chỉ là tưởng niệm cô, cũng đã hao tốn quá nhiều thời gian cùng tinh lực của hắn rồi, cho nên xin lỗi, hắn thật sự không có thời gian để lêu lổng cùng người phụ nữ khác!

“Ha, anh cho em là đứa trẻ ba tuổi sao? Anh ở đây dụ dỗ quỷ?”

Đi tới trước mặt của hắn, cô một chút cũng không khách khí, hung hăng ấn ấn đầu của hắn! Mở mắt nói mò sao?

Nếu thật sự bốn năm, vẫn luôn không có liên lạc, vẫn luôn không có gì mập mờ, người phụ nữ kia còn có thể chưa từ bỏ ý định như vậy sao? Thậm chí còn đuổi tới nhà?

“Anh không lừa em, hơn nữa em cũng phải nghe rõ ràng từ anh dùng, được không? Mèo nóng nảy?”

“. . . . . .”

Mèo. . . . . . Giống như biết cô, cùng cô quan hệ tốt, cũng rất hích coi cô như một con mèo, thế nào? Chẳng lẽ tính cách của cô, lại thật sự giống như một con mèo? Cô vẫn ở chỗ cũ bên kia nhìn chằm chằm hắn, không nói bất kỳ một câu nào!

“Bối Bối, là cơ hồ! Không phải là vẫn. . . . . . Anh thừa nhận, có là có, nhưng bốn năm tăng lên, thời gian anh ở chung một chỗ với cô ấy, sẽ không hơn một tháng!”

“Em còn có thể tin tưởng anh sao?”

Sau khi bị hắn bắt trở về trong lòng lần nữa, cô lấy tay vòng chắc lên cổ của hắn, rồi sau đó hàm răng của cô, một chút cũng không khách khí cắn lên môi của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.