Sau khi nhìn môi của hắn bị mình cắn phá, nhìn phía trên, rỉ ra một chút máu, mặc dù có chút đau lòng, nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng xác thực, dễ chịu hơn một chút!
“Bối, không phải còn có thể tin tưởng anh mà là nhất định tin tưởng anh! Sau này. . . . . . Chúng ta phải trải qua cả đời, không phải sao?”
Mập mờ, hắn không bởi vì môi bị cắn rách mà tức giận, ngược lại dùng chóp mũi của mình, cọ sát cô!
“. . . . . . Hừ, lời ngon tiếng ngọt!”
“Bối không thích?”
“. . . . . . Hừ! Nếu anh còn dám nói câu này với người phụ nữ thứ hai, Phong Thiên Dục, vậy em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ chết!”
“Ừ, nữ vương đại nhân của anh!”
Nhẹ nhàng làm ra cảm kết cả đời này, chẳng qua là ngôn ngữ nhỏ nhẹ, nhưng không có nghĩa là, trọng lượng của những câu chữ này cũng nhẹ trong lòng hắn, ngược lại. . . . . . Những cam kết này, hắn thấy rất nặng, rất nặng. . . . . .
“Dục!”
“Ừ?”
Cô dựa vào trong ngực hắn, hắn ôm cô, cho dù một câu nói đều không nói, hắn cũng không thể không thừa nhận, thật ra hắn yêu chết loại cảm giác này!
“Sau này trong mắt anh, chỉ có thể có một người phụ nữ là em!”
“Được!”
“Dục ~~ nếu như anh thực sự không nhẫn nhịn được, cũng không được tìm Cát Văn Huệ nữa, em luôn bên cạnh anh. . . . . .”
Thời điểm nói ra những lời này, mặc dù có chút đỏ mặt, nhưng cô lại một chút cũng không hối hận, bởi vì có một số việc, là tất nhiên!
“Bối ngốc nghếch, em biết những lời này đối với một người đàn ông mà nói, rốt cuộc đại biểu cho cái gì không?”
Hắn cười khẽ, đem cô trong ngực, ôm càng chặt!
Chính là một đứa ngốc nho nhỏ như vậy, lại làm cho hắn hoàn toàn đánh rơi trái tim của mình. . . . . .
“Dĩ nhiên hiểu ~~~ tóm lại. . . . . . Tóm lại anh không thể là được rồi, này này này, anh có phải đang có ý đồ nói sang chuyện khác hay không? Em nói cho anh biết, không cho phép! Mau trả lời em!”
“Được, được, đáp ứng em, tuyệt đối không tìm những người phụ nữ khác, thật sự chịu đựng không nổi, anh nhất định sẽ tìm em!”
Tiếp tục cười. . . . . . Bối Bối ngây thơ, thế nhưng hắn lại giống như cũng lây nhiễm sự ngây thơ của cô, một người đàn ông 29 tuổi, thế nhưng cùng một nữ sinh 19 tuổi thảo luận loại vấn đề này. . . . . . Nha, bất kể như thế nào, tựa hồ cũng sẽ cảm thấy quái dị đi?
“Ừ, như vậy chuyện này, cũng coi như xong, sau này. . . . . . Sau này, đời này anh cũng chỉ có thể có một mình em!”
Điểm một cái lên tim của hắn, cô bá đạo hôn một cái lên trên, tuyên thệ quyền sở hữu của mình đối với hắn!
Hắn vẫn cười, hơn nữa trịnh trọng hướng cô gật đầu một cái! Đại khái nha đầu này vẫn không rõ, trái tim này căn bản cũng sớm đã bị cô chất đầy, căn bản cũng không chứa nổi bất kỳ người nào khác nữa! Vị trí của cô trong lòng hắn, vẫn luôn là số một. . . . . .
“Dục. . . . . . Thật là yêu anh! Thật là không dám tưởng tượng, nếu như anh không yêu em, em nên làm gì bây giờ. . . . . .”
Cô nhẹ giọng thở dài, mà hắn dứt khoát vuốt vuốt ngón tay của cô, Bối Bối quá gầy, chờ sau khi thân thể hắn tốt lên, hắn phải nỗ lực nuôi cô mập một chút mới được!
“Dục, anh đó ~~ ngàn vạn lần không được để cho em thương tâm, hơn nữa ngàn vạn lần không được phản bội em, dù sao em trẻ hơn anh 10 tuổi, nếu như anh phản bội em, em liền lập tức biến mất, hơn nữa tuyệt đối để cho anh không tìm được, quan trọng nhất là, nếu có thể như vậy, em tuyệt địa sẽ không vờ ngớ ngẩn xuất hiện trước mặt anh nữa!”
“. . . . . . Đứa ngốc!”
Tim đau khi cô nói những lời này, hắn hôn lên trán của cô! Hắn hiểu được. . . . . . Bối Bối nói ra những lời này, đại khái là bởi vì cảm giác an toàn hắn cho cô căn bản còn chưa đủ sao? Bối. . . . . . Bối đáng thương!
“Tóm lại những lời này anh nhất định phải nhớ rõ, em không phải nói giỡn!”
“Ừ, hiểu, yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không phản bội em, bé ngốc, em rất rõ ràng tư cách của em nha, trẻ hơn anh? Trẻ hơn 10 tuổi? Ừ? Có phải còn luôn tưởng tượng, mình làm sao có thể thích một người đàn ông hơn mình 10 tuổi hay không? Nếu người này không đàng hoàng, mình nhất định sẽ đạp hắn đi! Không cần hắn nữa!”
“Đúng rồi. Đúng rồi, chính là nghĩ như vậy, cho nên anh nhất định phải ngoan ngoãn, hiểu không? Người ta chịu muốn anh, là vinh hạnh anh tám đời tu luyện được!”
“. . . . . .”
“Thực ra anh không nhắc nhở em, em căn bản còn không nghĩ đến điểm này, bất quá bây giờ anh nói rồi, thật may anh đã nhắc nhở em, Dục! Về sau phải ngoan, nếu không người ta liền đá bay anh. . . . . .”
“. . . . . .”
Trò chơi cãi vã trong phòng vẫn đang tiếp tục, rõ ràng Phong Thiên Dục đã đến lúc uống thuốc, nhưng khi Vương tẩu lần nữa mang thuốc tới, nghe được hài hòa trong phòng, đơn giản chỉ cần nhẫn nhịn, lại lần nữa đi xuống dưới lầu!
Một bữa thuốc không uống không cần gấp gáp, dù sao thiếu gia, đã sắp khỏe rồi, nhưng loại tình thú cãi vã này. . . . . . Tuyệt đối không thể quấy rầy! Đây là phương thức tốt nhất cho hai người họ bồi dưỡng tình cảm!
——————————
“Nhất định phải làm như vậy sao?”
“. . . . . . Không thể còn có thể làm sao?”
“Ha, tôi không nghĩ tới, em cũng là người như vậy, thật ra vẫn cho rằng em rất đơn thuần, thậm chí rất kinh ngạc, lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí như vậy, em vẫn trong sạch! Không nghĩ tới, căn bản là bên ngoài tô vàng nạm ngọc!”
Trong góc quầy bar, khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ khinh bỉ! Mà người phụ nữ chịu đựng các loại khinh bỉ, toàn bộ không nói gì!
Đúng vậy, cô cũng không thể không thừa nhận, cách làm lần này của mình, thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất khinh bỉ, nhưng không có cách nào khác, cô không phải là thánh nhân. . . . . . Cô cũng sợ thua!
“Tùy anh nói thế nào, tôi không quan tâm, nếu như những lời này có thể làm cho anh cảm thấy vui vẻ, như vậy anh có thể nói khó nghe thêm một chút nữa!”
“Tại sao chọn tôi?”
Người đàn ông không hề rối rắm nữa, hắn nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mắt này, thật ra cô rất đẹp. . . . . . Thật sự! Chẳng qua là dáng vẻ hiện tại, kế hoạch như vậy, làm cho người ta cảm thấy xấu xí mà thôi!
“Không vì sao, ánh mắt của anh có chút giống hắn! Hơn nữa quan trọng chính là, anh cần tiền!”
“. . . . . .”
Người đàn ông rót xuống một ly bia, khinh bỉ trong mắt lần nữa dâng lên! Người phụ nữ này. . . . . . Nha, thật là tàn nhẫn!
Hắn là vì ai? Mới rơi vào tình trạng hôm nay? Hắn là vì ai? Cam tâm tình nguyện trở nên chật vật như vậy? Hắn bỏ ra tất cả. . . . . . Nhưng quay đầu lại. . . . . . Quay đầu lại, chẳng qua là đổi lấy sự chế nhạo của cô? Ha, buồn cười, thật sự là một chuyện vô cùng buồn cười, không phải sao?
“Chính là mấy ngày này, làm phiền anh không cần hút thuốc lá, không cần uống nữa rượu nữa, tôi muốn chất lượng hàng tốt nhất, hiểu chưa?”
Đúng vậy, hắn trong mắt cô, không phải chỉ là một loại hoàng lấy ra giao dịch thôi sao? Hắn cho cô thứ cô muốn, cô cung cấp tiền cho hắn, như vậy hai bên không thiếu nợ nhau, không hơn!
“. . . . . . Văn Huệ, em thay đổi!”
“Thay đổi? Là người ai cũng sẽ thay đổi!”
Khóe môi người phụ nữ, thời điểm nghe người đàn ông nói những lời này, cũng rõ ràng nâng lên một nụ cười, chẳng qua khổ sở, châm chọc trong nụ cười kia, có ai có thể hiểu?
“Em. . . . . . Quên đi, tôi không nói, em vẫn luôn hiểu, chỉ cần là chuyện của em, tôi đều sẽ không cự tuyệt. . . . . . Chẳng qua là lần này, em thật để cho tôi quá thất vọng rồi! Tôi vẫn như cũ có thể giúp em một lần. . . . . . Nhưng nhớ, đây là lần cuối cùng tôi giúp em! Sau lần này, tôi sẽ rời đi, sẽ biến mất, hãy nhớ, Cát Văn Huệ thuần khiết trong lòng tôi. . . . . . Cho dù không yêu tôi, chỉ là đơn thuần yêu Phong Thiên Dục chết rồi, hiểu chưa?”
Quyết liệt! Lời nói có bao nhiêu quyết liệt? Cô lại muốn mất đi sao? Lại muốn mất đi một thanh mai trúc mã ở bên cạnh mình, gần 15 năm?
A, cũng được, dứt khoát, cô một chút cũng không hối hận, cô trước đây, có lẽ sẽ, nhưng bây giờ cô đã không có bất kỳ cảm giác gì, tâm đều đã chết, còn từ đâu tới cảm giác đây? Đúng không?
Cô hiện tại chẳng qua là đang tranh thủ, đang giúp mình tranh thủ một chút cơ hội cùng hy vọng cuối cùng mà thôi, mà cùng lúc đó, có vài thứ, nhất định phải hy sinh! Cũng tỷ như tình cảm đơn thuần cuối cùng này! Một tình cảm thuần túy sạch sẽ!
“Không sao cả! Tùy anh, chẳng qua hi vọng đến lúc đó, anh đừng hối hận! A Khải, đã nhiều năm như vậy, là anh vẫn không thể rời bỏ tôi, mà tôi, cũng không phải không thể rời bỏ anh!”
Sau khi kiên quyết nói xong những lời tổn thương người, cô từ trong túi xách, lấy ra một chi phiếu 10 vạn đưa cho người đàn ông gọi A Khải, rồi sau đó lại giảm thấp thanh âm xuống, nhẹ nhàng nói với hắn!
“A Khải, đây là ứng trước, sau khi chuyện thành công, sẽ có 90 vạn cho anh!”
Đứng dậy, xoay người, rời đi. . . . . .
Động tác làm liền một mạch! Chẳng qua là cô kiên quyết rời đi, cũng căn bản cũng không nhìn thấy, trong khoảnh khắc cô xoay người, đau lòng trên mặt A Khải!
Ai ~~ một cô gái đã từng ngây thơ sáng lạng như vậy, bây giờ đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi. . . . . .
Cách làm của cô bây giờ, thực sự là vì tình yêu sao? Là cố gắng vì tình yêu của mình? Hay chỉ là một loại suy nghĩ không có được, cho nên nhất định phải cố gắng lấy được?
Văn Huệ. . . . . . Nhất định phải làm như vậy sao? Xác định như vậy, đối với em là tốt nhất? Được. . . . . . Có thể giúp em, có thể giúp em lần cuối cùng này! Hơn nữa em cũng phải nhớ, đây là lần cuối cùng! Về sau vĩnh vĩnh viễn không có nữa!
Bây giờ là người nào đang thở dài? Hiện tại là ai đang gào thét! Là ai. . . . . . Ở trong gió nức nở nhẹn ngào. . . . . .
Đáng giá không? Ai cũng muốn biết, đây rốt cuộc đáng giá không? Không có ai biết đáp án. . . . . .
Người cũng đều là như vậy, sau khi biết được kết quả, mới biết cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là khổ sở, lại mới biết, cái gì đáng giá, cái gì không đáng giá!
————————–
“Thật là ghê tởm! Đàu óc người phụ nữ này, không biết làm bằng gì!”
“. . . . . . Dạ!”
“Susan, chuyện này, chúng ta chớ nhúng tay, cứ như vậy đi, chúng ta là phụ trách bảo vệ an toàn của Hàn Bối Bối! Chuyện này không nằm trong phạm của chúng ta, hì hì, chuyện tình của người ta, chúng ta nhúng tay cái gì?”
Hắn không làm chuyện lỗ vốn, hơn nữa tuyệt đối cũng chỉ là chuyện trong phạm vi của mình, vấn đề tình cảm của Hàn Bối Bối, không nằm trong phạm vi quản lý của hắn, huống chi người khác tính kế như thế nào. . . . . . Nếu như tình cảm của Hàn Bối Bối cùng Phong Thiên Dục đủ chắc vững chắc, như vậy bất kể như thế nào, cũng sẽ vượt qua!
Ngược lại, nếu như tình cảm của hai người không đủ, như vậy bất kể như thế nào, cho dù người khác đi giúp một tay, cũng cuối cùng sẽ không có tương lai!