Hơn nữa chưa nói đến việc quét sạch, đáng nói trước hết là không biết người nào có năng lực như vậy, làm cách nào mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khiến cho một sòng bạc cùng Xuân quán lớn như thế, rời bỏ địa bàn tốt như vậy, cam tâm tình nguyện đem địa bàn đó nhường lại!
“. . . . . Sòng bạc ngầm . . . . .”
Thời điểm Phong Ngàn Dục nghe thấy ba từ này, giọng hắn toát lên vẻ lo lắng, cũng trong thoáng chốc bỗng lạnh như băng rồi đạt đến mức cực hạn! Trán cũng bắt đầu nổi gân xanh!
Sòng bạc ngầm? Hum? Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, không biết rõ thân thế của Bối Bối mà cũng dám xuống tay với cô?
Trong 7 năm qua, cô muốn cái gì, hắn cho cái đó, cơ hồ đem cô bao bọc cẩn thận đến một giọt nước cũng không lọt, chưa nói đến sòng bạc ngầm kia, ngay đến sòng bạc bình thường, hắn cũng chưa từng cho cô đến, chỉ qua lời nói thôi, cũng khiến hắn cảm thấy, đây là làm bẩn cô . . . . .
Đáng chết! Là ai? Rốt cuộc là ai? Hắn muốn giết cô ta! Dám làm nhơ bẩn Bối Bối của hắn, dám bẩn cô công chúa hắn đã bao bọc 7 năm?
“Uhm, ở tại thành phố A, có thể xem là sòng bạc ngầm nổi tiếng nhất, nhưng tôi lại không điều tra ra được, cho dù lúc tìm được Cương sẹo, kẻ phụ trách sòng bạc đó, hắn cũng không hề nói thêm điều gì, mà những tên đàn em khác, cái gì cũng không biết, sòng bạc bị giải tán, bọn chúng cũng không biết là vì sao!”
“. . . . . Cho nên, ý của anh bây giờ là không tìm thấy Bối Bối?”
“Uh, tất cả manh mối nằm bên trong sòng bạc kia, toàn bộ đều bị mất dấu. Hơn nữa có nhiều sự việc, hình như là bị người ta cố ý che giấu, cho nên căn bản là không thể nào tra được!”
“Ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .”
Đột nhiên Phong Thiên Dục lại cười, tiếng cười kia hàm chứa sự hung ác nham hiểm, khiến Nhiếp Sâm không khỏi nổi da gà.
“Này, này, Phong thiếu, anh làm sao vậy? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Sâm thiếu, chuyện của Bối Bối, cảm phiền anh giúp tôi thêm một việc, gửi tư liệu của gã đàn ông và người phụ nữ đã bán Bối Bối cho sòng bạc ngầm qua cho tôi!”