“Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư. . . . . . Cô làm cái gì vậy?”
“Tránh ra cho tôi!”
“. . . . . . Nơi này là công ty của chúng tôi, không phải là nơi cho học sinh các cô chơi đùa, cho nên xin không cần quấy nhiễu công việc của chúng tôi được không?”
Tiểu thư ở đại sảnh thấy Hàn Bối Bối hung hăng tiến vào, thiếu chút nữa bị hù dọa ra mồ hôi lạnh toàn thân, bởi vì thiếu chút nữa cứ như vậy để cho cô lẻn vào rồi, Thượng Đế a, thật đúng là một kỳ thi tâm lý nha!
“Ai muốn quấy nhiễu công việc của cô, cô làm việc của cô, tôi đi tìm người tôi muốn tìm, chúng ta không liên quan lẫn nhau!”
“. . . . . . Đừng làm khó dễ tôi! Mời rời đi!”
Tiểu thư ở đại sảnh nhìn Hàn Bối Bối, dù sao cũng là một học sinh tiểu học nha, chẳng có gì đặc biệt hơn người, cho nên cô ta trực tiếp túm lấy cánh tay Hàn Bối Bối, muốn đẩy cô ra ngoài!
“Cô buông tôi ra, cô không muốn công việc này nữa phải không?”
“. . . . . . Bé con, cô còn chưa tới trình độ uy hiếp tôi!”
Thật là, nha đầu nhìn qua nhỏ như vậy, thế nhưng chạy đến đây uy hiếp mình? Thật là cười chết người rồi!
“Hừ, cô buông tôi ra có nghe thấy không? Nếu trên người tôi xuất hiện vết thương gì, tôi bảo đảm cô chết vô cùng khó coi!”
“Tôi không có thời gian chơi đùa với cô, đi thôi, đi ra ngoài cho tôi! Học sinh thời nay thật làm cho người chán ghét, vì truy đuổi minh tinh dường như không muốn sống nữa. Tôi biết trong công ty chúng tôi có rất nhiều đại minh tinh, hơn nữa đều là những người học sinh các cô thích, nhưng làm ơn, nơi này là công ty, không phải là sân vận động, không phải là nơi các cô có thể tùy tiện tiến vào!”
“Thôi đi, buông tay! Ai muốn gặp mấy minh tinh đáng ghét kia, tôi tới tìm tổng tài của các người!”
Bối Bối không vì điệu bộ của tiểu thư trước mặt mà có bất kỳ lùi bước nào, ngược lại, cô càng thêm bưu hãn, khiến cho người trước mặt cảm thấy có chút không nhịn được!
“. . . . . . Cô tìm tổng tài? Tìm tổng tài của chúng tôi có chuyện gì?”
“Ai cần cô lo! Buông tay cho tôi!”