Mà không phải giống như bây giờ, cho dù người vẫn ở bên cạnh Bối Bối như cũ, nhưng Bối Bối lại không cảm giác được người, cho dù có thể nhìn thấy người, nhưng bên cạnh người lại có một người phụ nữ khác. . . . . .
Đúng vậy, cô để ý! Cô vô cùng để ý người phụ nữ bên cạnh hắn. . . . . Ngay cả lần này đến xem cô, cứ như vậy lạnh nhạt nhìn cô một chút, cũng mang theo người phụ nữ kia cùng đi . . . . . . Ha! Người phụ nữ kia có phải rất quan trọng với hắn không?
A a a! Phiền! Phiền não! Cô không muốn suy nghĩ, cô thật sự không muốn suy nghĩ nữa, đầu đau quá! Đau quá!
Bụng cũng đau! Đau giống như dao đâm vậy!
Tim càng đau! Đau đến mức làm cho cô sắp chết lặng!
————————-
(Phòng quản lý)
Kỳ thực Diêm Thiến Hoa cho rằng Phong Thiên Dục cứ như vậy chuẩn bị mang theo cô rời đi, nhưng khi theo hắn cùng đi đến đây, hơn nữa dĩ nhiên còn hỏi thăm tình hình thân thể của Hàn Bối Bối, cô ít nhiều có chút căm tức!
Coi trọng! Quá mức coi trọng rồi! Nhìn bộ dạng nha đầu nằm trên giường, rõ ràng không có việc gì! Cũng không biết có phải giả vờ hay không!
“Bác sĩ, xin hỏi Hàn Bối Bối phòng bệnh 305 rốt cuộc bị làm sao? Hiện tại tôi vẫn không biết tại sao nó té xỉu, cho nên phiền bác sĩ nói cho tôi biết một chút, cám ơn!”
“À, Hàn Bối Bối phòng bệnh 305 sao, không có gì đáng ngại, chính là kỳ sinh lý dẫn đến không thoải mái, thể chất của cô bé vô cùng hàn tính, cho nên mỗi lần đến kỳ sinh lý cũng sẽ đặc biệt đau đớn khó chịu phải không?”
“. . . . . . Dạ!”
Phong Thiên Dục có chút cứng ngắc gật gật đầu, đồng thời nhớ lại thời gian kỳ sinh lý của Bối Bối. . . . . . Thực kinh ngạc, cho dù Bối Bối đau bụng kinh, mỗi lần kỳ sinh lý đều đến rất đúng ngày, nhưng lần này lại đến trước 2 ngày?
Đáng ghét . . . . . . Mỗi lần cô đau sinh lý, hắn đều ở bên cạnh cô! Lần này hắn không có . . . . . Hơn nữa cô còn đau nghiêm trọng đến ngất đi?