Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 116: Q.2 - Chương 116: Nha đầu chết tiệt không có đạo lý!




“Nha, Tiểu Bối bối đáng thương, còn nhỏ mà mỗi lần kỳ sinh lý đều đau như vậy! Đáng thương! Được rồi, sau khi em truyền nước xong, trên đường về chúng ta đến siêu thị, chị mua cho em một ít socola được không?”

“. . . . . .”

Nhìn cô ta cũng đã chen đến trên giường bệnh, Hàn Bối Bối hơi quay đầu lại nhìn cô ta một chút, cuối cùng chính là cái gì cũng không nói, vẫn cứ tựa đầu chôn trước ngực hắn!

Mặc dù Phong Thiên Dục biết lần này Bối Bối có chút thất lễ, nhưng cũng không lên tiếng trách cứ cô, mà là giải vây giúp hai người!

“Thiến Hoa, Bối Bối từ nhỏ đến lớn đều không thích ăn socola lắm, hơn nữa mấy ngày này, Bối Bối sẽ giống như không hiểu chuyện, em cũng đừng chấp nhặt với một đứa nhỏ!”

“Ách. . . . . . A, ha ha, làm sao lại như vậy được? Phong, anh nghĩ quá nhiều, làm sao em có thể chấp nhặt với một đứa nhỏ? Hơn nữa, em cũng là con gái, đương nhiên hiểu được cảm giác đau sinh lý của Bối Bối!”

Đáng chết, tiểu quỷ không có đạo lý! Một người phụ nữ nào đó, trong lòng cắn răng!

“Ừ, hiểu là tốt rồi, vất vả cho em, Bối Bối truyền nước xem ra cũng còn phải mất chừng 2 tiếng nữa mới xong, Thiến Hoa, nếu không được, em về trước đi!”

Nhìn tốc độ truyền nước chậm rãi kia, Phong Thiên Dục hơi suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy quyết định như vậy tương đối tốt!

Mà Hàn Bối Bối đang ở trong ngực hắn, sau khi nghe được đề nghị này của hắn, cả người cũng không nhịn được khẽ vui vẻ!

Chính là muốn như vậy, chính là muốn như vậy đó ~~ bà cô già, mau cút đi! Về nhà đi! Ghê tởm đến chết rồi, ngày ngày giống như một cái đuôi, ngày ngày dính lấy Dục của tôi làm gì?

“Hả? Không cần, chỉ hai tiếng mà thôi, không sao, cùng nhau ở bên Bối Bối tốt lắm!”

“. . . . . . Ách, như vậy cũng tốt! Bất quá có chút nhàm chán!”

“Không sao a, ba người chúng ta có thể nói chuyện phiếm!”

Nói chuyện phiếm? Đi tìm chết đi, bà cô già, ai muốn nói chuyện phiếm với bà? MB, mau cút, mau cút a!

Trong lòng Hàn Bối Bối từng lần một nguyền rủa, nhưng mà hiển nhiên ông trời đã ngủ thiếp đi, không nghe được lời khấn cầu của cô, cuối cùng người phụ nữ kia vẫn mặt dày lưu lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.