Người Hầu Của 4 Hoàng Tử

Chương 8: Chương 8




Nguyên Nhược bước vào bếp, vô cùng khó nghĩ vì không biết làm món gì, theo đúng nghĩa đen đó ạ! Đồ ăn thì có rất nhiều, chất đầy 4 cái tủ lạnh to tướng cơ mà, chỉ tội là cô nàng không biết làm món gì cả.

Nhưng giờ ra ngoài năn nỉ 4 người “chết bằm” kia thì mất mặt lắm, nên Nhược Nhược của chúng ta cũng mạnh dạn xắn tay áo lên chuẩn bị vào cuộc “đánh vật” với mấy thứ đồ ăn kia. Cô bỏ thịt bò ra thớt, rồi hăng hái cầm con dao mà cô cho là sắc nhất ra.

Cầm dao lên, ánh sáng từ đèn nêon chiếu vào sáng loá, đầy vẻ man rợ, dường như miếng thịt bò bên dưới cũng đang rùng mình mà toát mồ hôi lạnh, Nguyên Nhược nhếch nhếch mép cười “dịu dàng”, tay giơ dao cao lên, bổ thẳng xuống. 4 chàng hoàng tử từ khe cửa lén nhìn vào mà ai cũng thấy sống lưng mình lạnh toát.

Chợt, 1 con dao phi thẳng đến cánh cửa mà 4 hoàng tử đang ẩn nấp, “phập!!!” một tiếng ghê rợn, 4 chàng hoàng tử tí nữa thì hét lên cho cả nước biết nhưng phải cố nhịn vì nếu không thì còn đâu là thanh danh chứ? Ngay sau đó, Nguyên Nhược hớt ha hớt hải chạy ra lấy lại con dao, tự cốc vào đầu mình:

_ Trời ạ! Từ bé đến giờ mình làm tuột dao ra khỏi tay phải đến trăm lần rồi mà sao vẫn không sửa được thế nhỉ?

4 chàng hoàng tử khóc không thành tiếng, biết điều cách xa cánh cửa ra 5m. Nhưng không buông tha cho các chàng, những tiếng động vô cùng “êm dịu” vang lên từ căn bếp:

“Xoảng xoảng!!!!”

_ Ôi! Chết rồi! Lỡ làm rơi hết rồi! Khổ quá! Phí cả công mình bày ra nãy giờ!

“Xèo xèo...!”

_ Aish~~ Quên mất thịt rồi! Cháy hết xừ nó rồi! Bực chết đi được!

“Bùng...! Bùng...!”

_ Ối! Sao lửa to thế này! Nước!!! Nước đâu rồi!!!

....

Không thể nghe thêm nữa, càng không thể tưởng tượng ra cái bếp giờ thế nào nữa, 4 người cùng xông vào, lôi Nguyên Nhược ra ngoài, trong đầu 4 người giờ chỉ còn 1 ý nghĩ: “Trước khi nổ bình gas, phải tống ngay cái “của nợ” này ra ngoài ngay lập tức!!!”

Sau đó, 4 chàng hạ chỉ:

_ Ra ngoài ăn thôi!

Nguyên Nhược vỗ tay reo lên:

_ Đúng! Đúng đó!

Đình Phong liếc nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ vô đối, nhả tứng chữ một:

_ Cô nghĩ là cô được đi ăn với bọn tôi chắc?

4 người còn lại tròn xoe mắt. Nguyên Nhược lắp bắp:

_ Sao...sao lại thế chứ?

Đình Phong liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, nói:

_ Vì sự đời vốn là như thế!

Rồi xách 3 chàng hoàng tử còn đang ngơ ngác ra gara, trong đầu cậu chàng chỉ có 1 tiếng nói vang lên: “Hừ!! Đáng đời lắm! Ai bảo cô năm lần bảy lượt chọc giận tôi cơ chứ!” Bỏ lại Nguyên Nhược vô cùng căm tức mặt đỏ bừng bừng hận không thể ăn tuơi nuốt sống cậu chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.