Sau một hồi rủa Đình Phong, Nguyên Nhược phán một câu với chính mình:
_ Hừ! Tên Đình Phong đó nghĩ ta chịu bị bỏ đói hay sao chứ? Mơ đi nha
~~Rồi rút điện thoại ra, gọi cho cô bạn duy nhất của mình là Hoa Tranh. Vừa có người nghe máy, cô lập tức blô bla với giọng sụt sùi cộng thêm một vài chi tiết nhân sự độc ác lên gấp mười lần! Nghe xong, Hoa Tranh nói:
_ Được, đợi tớ, tớ sẽ mang đồ ăn đến cứu trợ cho cậu!
5 phút sau, tiếng chuông cửa ping pong vang lên, Nguyên Nhược trong lòng mừng thầm nhưng vẫn vác bộ mặt u sầu khổ sở nhất ra kẻo bị bạn lật tẩy lốt “thỏ non“.
Vừa mở cửa, Hoa Tranh khác hẳn với vẻ trầm lắng thường ngày, lao ngay vào nhìn quanh các phòng khắp một lượt, dường như không thấy đối tượng cần thấy, quay ra hỏi Nguyên Nhược:
_ Nhược Nhược~ 4 hoàng tử của học viện “First Star” đâu rồi?
Nguyên Nhược vô cùng ngạc nhiên nói:
_ Đương nhiên là họ bỏ đói tớ, đi ra ngoài ăn nhà hàng rồi?
Hoa Tranh khuôn mặt lộ rõ sự thất vọng, lầm bầm:
_ Trời ạ! Mất công mình phi ngay tới đây!
Nguyên Nhược tai thính lạ thường, hiểu ngay ra tâm tư “đen tối”, “trọng sắc khinh bạn” của Hoa Tranh, ánh mắt vô cùng khinh bỉ nói:
_ Hừ! Hoá ra cậu đến đây để chiêm ngưỡng dung nhan của 4 tên sói đó!
Hoa Tranh cười hì hì nói:
_ Nào nào, ai bảo thế chứ~ Tớ chỉ muốn chiêm ngưỡng dung nhan của 4 người được xưng tụng là huyền thoại đó thôi mà~~ Thôi nào, tớ đưa cậu đi ăn nhà hàng nha
Nguyên Nhược dù không tức giận gì nhiều, nhưng muốn để có người “dỗ dành” để khẳng đinh vai trò to lớn của mình và có thể được ăn nhiều đồ ngon hơn nên vẫn cố nói:
_ Hừ~ Ra phố tìm nhà hàng mà 4 tên đại sắc lang đó ăn để vừa ăn vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp chứ gì?
Cứ tưởng Hoa Tranh sẽ lên tiếng dỗ dành, xin lỗi. Ai dè cô nàng mất kiên nhẫn phán một câu:
_ Nè! Tức rồi nha! Cậu phải biết tớ có lòng tốt mà mời cậu đi ăn thế là phúc cho cậu rồi nhá! Hoàng tử hoàng teo gì gì đó ở trường tớ cũng có, sao phải đi ngắm người dưng?
Rồi tức tối bỏ về, để lại Nguyên Nhược chưng hửng, hiểu thấu câu “cái miệng hại cái thân“.