CHƯƠNG 19
Hôn lễ của Billy được tổ chức ở một nhà thờ nhỏ.
Nghi thức vô cùng đơn giản, việc không đơn giản chính là hoạt động chúc mừng hôn lễ.
Ở nông thôn, hoạt động giải trí bình dân thường rất đơn điệu vì mọi người đều phải vội vã những công việc nhà nông quanh năm suốt tháng. Nhưng việc chúc mừng hôn lễ lại là một trong số những hoạt động trọng đại, huống hồ còn có sự diện kiến của Nam tước.
Mọi người sẽ tổ chức các trò chơi để làm nóng bầu không khí, ví dụ như trận đấu xe đẩy, trò bịt mắt bắt dê. Thông thường nhóm thanh niên trẻ tuổi sẽ ra trận, nhưng thỉnh thoảng cũng có các cô gái tham dự.
Ví dụ như hôm nay trò ba người hai ngựa được tổ chức hôm nay, hai người thanh niên cưỡi ngựa và cõng theo một cô gái. Các cô gái sẽ xô đẩy nhau, người còn trụ lại cuối cùng trên lưng chàng trai sẽ là người chiến thắng.
Tôi là phù rể, tất nhiên không thể không tham gia tiết mục.
Tôi và đồng đội vọt vào giữa các cô gái, đoạt cô gái xinh đẹp nhất rồi vác lên vai, khiến các cô ấy hò hét không thôi.
Sau một hồi chiến đấu, chúng tôi bị các cô gái đánh chảy máu mũi, hai con ngựa của chúng tôi cũng “vinh quang” ngã xuống đất.
Đã lâu rồi tôi không tham gia những hoạt động vui vẻ như vậy, tôi hét lớn, cười to, tựa hồ quên đi tất cả, quên quá khứ, quên hận thù, chỉ muốn vĩnh viễn hưởng thụ giờ khắc vui vẻ này.
Sau khi trò chơi chấm dứt, cô gái bên cạnh tôi hôn lên gò má tôi, cô bảo rằng Billy không nên để tôi làm phù rể. Có tôi rồi sẽ không ai chú ý hắn cả.
Cũng có lẽ vì quên hết tất cả, tôi ôm thắt lưng cô, sau đó hôn cô một cái. Cô ấy bị tôi hôn mà đỏ hết cả mặt.
Tôi nghe được cha Billy đang nói chuyện với mọi người xung quanh về Nam tước Oscar.
“Nam tước vô cùng hào phóng, hôn lễ của con tôi, Nam tước đã giúp chúng tôi rất rất nhiều.”
“Còn hơn cả hào phóng nữa, chúng ta quả thực phải cảm ơn Thượng đế vì có thể làm việc trên vùng đất của Nam tước. Năm trước trâu nhà chúng tôi chết, nếu Nam tước không miễn khoản thu vụ xuân cho chúng tôi, chỉ riêng việc nộp thuế cũng đã bức chết người rồi.”
“…”
Tôi đột nhiên phát hiện Nam tước căn bản không xuất hiện ở hiện trường hôn lễ, thân phận của hắn có lẽ cũng không thích hợp có mặt trong những trường hợp như lúc này.
Không chần chờ nữa, tôi tạm biệt Billy, chuẩn bị chạy về tòa thành. Hôm nay Billy kết hôn, người hầu bên cạnh Nam tước chỉ còn lại mình tôi. Tôi đã vui vẻ quá mức, thật sự cái gì cũng quên rồi.
Lúc về tới lâu đài, trời cũng đã tối đen. Tôi vội vã thay quần áo, đi đến phòng làm việc của Nam tước.
Kết quả lúc đến trước cửa phòng làm việc, tôi nghe được một khúc nhạc du dương.
Đó là tiếng đàn violin.
Khúc nhạc uyển chuyển triền miên, như chim sơn ca hát đêm một mình, dùng giai điệu bi thương để thổ lộ nỗi đau của nó.
Tôi chưa bao giờ biết Nam tước Oscar có thể kéo đàn violin, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cũng không nghĩ rằng hắn sẽ chơi hay như vậy.
Hành lang dần dần u ám, trở nên tối mịt, tôi không tùy tiện quấy rầy màn diễn tấu này, mà tựa vào vách tường trên hành lang, lẳng lặng lắng nghe giai điệu ấy. Chẳng biết tại sao, giai điệu của khúc nhạc này lại buồn bã đến vậy, lại khiến tôi cảm thấy xót xa trong lòng.
Tôi cứ lẳng lặng nghe, cho đến thật lâu thật lâu sau, hơi lạnh xuyên thấu qua bức tường sau lưng, thâm nhập vào cõi lòng. Tôi lau khô nước mắt, gõ cửa phòng làm việc.
“Thưa ngài, là tôi.” Tôi đẩy cửa phòng rồi đi vào.
Nam tước đang xử lý thư từ trước bàn, ánh nến rọi lên gương mặt lạnh lùng tái nhợt của hắn, lại có nét cô đơn.
“Hôn lễ đã kết thúc?” Nam tước cũng không ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, có nhiều người xỉn lắm, bị vợ đá cũng chẳng chịu dậy.”
“Ha ha.” Nam tước cười khẽ hai tiếng. “Hôn lễ vẫn luôn làm con người hạnh phúc như vậy.”
“Hôn lễ luôn làm người hạnh phúc, nhưng hôn nhân lại không nhất định như vậy.” Tôi lắc đầu nói.
Lực chú ý của Nam tước chuyển từ thư từ sang tôi, hắn nhìn tôi trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Hôn nhân không nhất định làm người ta hạnh phúc, nhưng mỗi người đều hướng tới hôn nhân, không phải sao?”
Tôi nhìn ánh nến loé lên, nói. “Hướng tới hôn nhân là bởi vì hướng tới tình yêu, nếu hôn nhân không có cách nào đạt được tình yêu như trong dự kiến, như vậy tất nhiên hôn nhân sẽ không làm con người hạnh phúc.”
Tôi nghĩ đến cuộc hôn nhân của cha và mẹ. Cha mẹ tôi khi còn trẻ là một cặp nam nữ xứng đôi nhất trong thôn. Cha tuấn tú, mẹ xinh đẹp, bọn họ kết làm vợ chồng trong tiếng chúc phúc của mọi người. Hồi còn bé, tôi cũng nhìn thấy hình ảnh bọn họ yêu thương nhau. Nhưng cuộc sống gian khổ làm tình cảm xói mòn, cuối cùng cha rời nhà đi kiếm ăn, rồi không hề quay lại. Mẹ nuôi anh em chúng tôi, trở thành người đàn bà hư hỏng nát rượu.
Tôi nghĩ như vậy, thân thể vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào ánh nến sáng ngời kia, cho đến khi một tia lửa nảy lên từ tâm nến, tôi mới đột nhiên hoàn hồn, ý thức được mình đã lỡ lời rồi.
Nam tước vẫn không nói gì, qua hồi lâu, hắn thở dài một tiếng. “Hôm nay tôi thấy cậu chơi đùa với các cô gái trẻ… Tôi cảm thấy rất hâm mộ, người như tôi không thể tìm được tình yêu như người bình thường. Nhưng dù là như vậy, tôi vẫn khát vọng về hôn nhân, cho dù không có tình yêu, cho dù không được hạnh phúc.”
Tôi kinh ngạc nhìn Nam tước, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thổ lộ tâm sự với tôi, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại muốn kết hôn.
“Tôi hy vọng hôn nhân không có tình yêu, cuối cùng cũng có thể biến thành tình thân, biến thành tình yêu, tôi khát khao có được tất cả những điều ấy.”
Nói xong câu đó, Nam tước không nói thêm từ nào nữa.
Tôi lăng lăng nhìn hắn, trong đầu chẳng biết tại sao, lại nghĩ tới khúc nhạc hắn đã kéo tối nay.
Trong kiếp trước, tôi yêu thương tiểu thư Catherine cao quý xinh đẹp, dù cõi lòng tôi yêu say đắm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chân chính kết hôn với cô. Bởi vì tôi biết chúng tôi cách nhau một khoảng trời rộng, nếu thật sự vì yêu mà kết hôn cũng chỉ mang lại bất hạnh cho cô ấy. Tôi chỉ muốn chờ đợi bên cạnh cô, yên lặng gánh vác tình yêu của mình.
Nhưng thật không ngờ, thứ mà tôi tự cho là tình yêu chẳng qua chỉ là một trò cười, là một âm mưu. Còn tôi lại là thằng khờ đắm chìm trong đó.
Vì tình yêu tuyệt vọng đó, tôi lại phản bội, lại thương tổn niềm tin của Nam tước Oscar, thậm chí trực tiếp hại chết hắn.
Mà đến ngày này giờ này, tôi mới có thể thấy được nội tâm của Nam tước, thông qua một khúc đàn violin đau thương.
Nam tước nói hắn muốn kết hôn, nhưng tôi biết điều hắn thật sự muốn không phải là kiểu hôn nhân truyền thống hàng ngàn năm này, điều mà hắn muốn, qua khúc nhạc hắn chơi tối nay đã nói cho tôi hiểu. Hắn muốn có được điều mà mỗi một con người vẫn luôn luôn khát vọng đến, là tình yêu.
Nhưng điều ấy, rất khó có được. Cho dù là người bình thường cũng không dễ dàng đạt được.
Bởi vì tình yêu, là thứ dễ có được nhất trong cuộc đời, cũng là thứ khó có được nhất trong cuộc đời.
Chúng tôi có thể trả giá tất cả mọi thứ, chỉ để có được tình yêu. Chúng tôi cũng có thể hủy diệt tất cả, đơn giản chỉ vì không chiếm được ái tình.
Trong kiếp trước, Nam tước đối xử tốt với tôi như vậy, có lẽ không phải vì hắn yêu thương tôi, có lẽ chỉ bởi vì hắn đang khát vọng tình yêu.
Mà tôi, không chỉ thương tổn một người yêu tôi, mà còn thương tổn một người khát vọng được yêu.
Một đêm này đặc biệt dài lâu.
Trời đêm xa xôi mang đến những giọt nước đã lâu không thấy, lúc nửa đêm, sấm chớp rền vang nhấp nhoáng, khiến cho tôi không thể chợp mắt.
Tôi đứng ở bên cửa sổ, nhìn ban công phòng ngủ Nam tước ở lầu hai. Hắn đã sớm đi ngủ, hắn không biết tôi đang nhìn hắn, hắn không biết nơi này có một kẻ lưng đeo tội lỗi, không thể chịu đựng được những trận đòn và sự lên án của lương âm.
Ngày hôm sau, trời sáng khí trong.
Vườn hoa trang viên trải qua một đêm được mưa gột rửa mà trở nên xanh tươi xinh đẹp, nhưng các con đường nhỏ lại lầy lội khó đi. Một ngày như vậy vốn không nên có khách đến, nhưng lại có một chiếc xe ngựa không để ý con đường xóc nảy trơn trượt, vẫn đi đến trang viên Delman.
Đó là một người đàn bà cao gầy, làn da trắng nõn, hai gò má gầy yếu.
Bà là mẹ của ngài Nam tước, phu nhân Alice.
Quản gia Hilton nghênh đón vị phu nhân này ở cửa, ông hơi khom người, dắt tay bà đi vào trang viên.
“Hilton, Oscar đâu?” Phu nhân Alice hỏi, giọng của bà cộc lốc và lạnh lùng, mang lại cảm giác ngạo mạn khiến người khác khó chịu.
“Phu nhân tôn kính, sáng sớm nào Nam tước cũng đi cưỡi ngựa.” Quản gia trả lời.
“Thật là, hôm nay như vậy mà cũng không chịu ở nhà.” Phu nhân Alice không cần bất cứ ai dẫn đường, lập tức đi đến phòng cho khách ấm áp ở lầu hai. Sau đó bà ra lệnh. “Tôi muốn ở nơi này vài ngày, bảo người hầu nữ của tôi mang đồ đạc vào phòng ngủ, đừng để người khác động tay động chân làm lộn xộn đồ của tôi.”
“Vâng xin nghe theo lời bà, phu nhân.” Quản gia chờ đến lúc bà đi khỏi mới đứng thẳng thắt lưng.
Quản gia Hilton là một người tuyệt đối có nề nếp, từ mái tóc không chút lộn xộn, đến bao tay không dính hạt bụi nào, đến giọng điệu nói chuyện không cao không thấp. Ông tựa như quản gia kiểu mẫu trong sách, khiêm tốn, thận trọng, nghiêm túc. Bạn sẽ rất khó khăn để đọc được bất cứ cảm xúc gì trên gương mặt ông ấy, nhất là cảm xúc lúc đối diện với khách khứa.
Nhưng khi tiếp đón phu nhân Alice này, người ta lại có thể cảm nhận được một nét thiếu kiên nhẫn từ người quản gia Hilton, xem ra vị phu nhân này cũng ít được lòng người.
Không qua bao lâu, Nam tước cưỡi ngựa trở về, hắn tựa hồ đã tản bộ sâu trong rừng cây. Chiếc áo choàng nhung màu đen đã dính một tầng hơi nước mỏng manh.
Khi cởi áo choàng giúp hắn, tôi ghé vào tai hắn nhẹ nhàng thông báo. “Thưa ngài, phu nhân Alice đến chơi.”
Vẻ mặt Nam tước không thay đổi, hắn bình tĩnh gật gật đầu, bảo tôi. “Đến phòng làm việc, tôi còn có chút công việc phải xử lý.”
Hắn thật sự không có ý định đến gặp mẹ mình mà trực tiếp đến phòng làm việc.
Tôi phát hiện bộ dáng Nam tước phi thường tương tự mẹ của hắn, bọn họ đều cao cao gầy gầy, có mái tóc màu nâu đậm, có gương mặt tái nhợt yếu ớt, và đều không xinh đẹp.
Hơn nữa tính cách bọn họ cũng có chút tương tự, đều có chút nghiêm túc, có chút ngạo mạn.
Nhưng sự khác biệt của bọn họ cũng rất rõ ràng. Nam tước đôi khi sẽ yêu cầu tôi, bảo rằng thời tiết còn rất lạnh, bảo phòng bếp chuẩn bị súp nóng cho mọi người. Mà phu nhân Alice, bà luôn ngẩng cao đầu, hoàn toàn không nhìn đến bất cứ một ai.