CHƯƠNG 20
Giống như tất cả các phòng ăn của mỗi gia đình quý tộc, phòng ăn của trang viên Delman cũng có một chiếc bàn ăn thật dài, đủ chỗ cho mười mấy người. Trên bàn được trải khăn trải bàn màu trắng thêu hình cúc Ba Tư, chính giữa là những bông hồng trắng vừa hái sáng nay rồi được dùng kéo cắt bỏ những chiếc lá thừa, sau đó cắm giữa bình sứ mạ vàng và xanh bích.
Nhưng trước bàn ăn tao nhã xinh đẹp như vậy, lại có hai người đang ngồi trầm mặc. Bọn họ vẫn yên tĩnh dùng cơm, cơ hồ không nói một câu.
Tôi nghĩ có lẽ bọn họ căn bản không có bất cứ đề tài chung nào để nói.
Phu nhân Alice đã nhiều lần cố ý phá vỡ không khí bế tắc, đáng tiếc đều không thành công, bởi vì con trai của bà quả thật muốn tiếp tục giữ yên lặng.
“Cừu nướng hôm nay không tồi.” Phu nhân Alice thử lại.
Quản gia Hilton vội vàng nói. “Món này được tẩm với mật ong và rượu vang đỏ được ủ năm nay, đầu bếp đã chế biến để đón chào phu nhân, hi vọng bà thích.”
“Tất nhiên, cảm ơn hắn thay tôi.” Phu nhân Alice nhìn về phía nam tước Oscar. “Con cảm thấy vị như thế nào.”
Nam tước Oscar nhẹ nhàng gõ dao nĩa, cả nói cũng chẳng muốn nói, chỉ gật gật đầu.
Phu nhân Alice hít một hơi thật sâu, cười cười nói. “Toà lâu đài này thật sự rất lạnh lẽo, phong cách kiến trúc cũng đơn điệu giống như phòng ăn này, thật sự quá nam tính. Mẹ thậm chí còn có thể cảm thấy gió lạnh thổi từ cửa lớn. Thật sự nên trang hoàng một chút, ông thấy đúng không, Hilton?”
Quản gia Hilton xấu hổ không đáp lời.
“Băng băng lạnh lạnh, như một phần mộ. Nếu mẹ không đến, quanh năm suốt tháng cũng chẳng có một người khách thăm, ha ha…” Hai tiếng “ha ha” của phu nhân Alice để lộ hàm ý khác thường.
Nam tước Oscar vẫn bình tĩnh dùng cơm như cũ, như thể không nghe thấy gì cả.
“Mẹ là mẹ của con, con gặp mẹ chẳng lẽ không thể nhìn thẳng mẹ một lần được sao?” Phu nhân Alice bỗng nhiên lớn giọng nói, ngực bà không ngừng cao thấp phập phồng vì hô hấp dồn dập.
Không khí xấu hổ quả thật khiến người ta khó thở.
Nam tước dừng hai tay, nâng mắt lên, con ngươi màu nâu của hắn không có thần sắc gì, nhưng ánh mắt lại kiên định mà lạnh lẽo. Chỉ với ánh mắt như vậy, phu nhân Alice như thể bị đóng băng, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh hơn nhiều.
“Mẹ nói đúng, lâu đài này thật sự rất cũ, có lẽ nên sửa chữa lúc nào đó.”
Quản gia Hilton xoay người nói. “Vâng thưa ngài.”
“Về phần khách khứa…” Nam tước nâng ly rượu đỏ, kính mời phu nhân Alice một cái, khẽ cười nói. “Ha ha…”
Một tiếng “Ha ha” này cũng mang theo hàm ý khác, sắc mặt phu nhân Alice xanh mét.
Nam tước dùng khăn lau khóe miệng, đứng dậy nói. “Con còn có công việc, xin lỗi không tiếp chuyện được, mẹ cứ tự nhiên.”
Sau khi Nam tước rời khỏi phòng ăn, tôi vội vàng đuổi theo hắn.
Thật ra Nam tước vẫn có khách, hơn nữa mỗi ngày còn phải đón tiếp không ít người, lớn thì có quan chức chính phủ và lãnh chúa quý tộc, nhỏ thì có người thuê đất và thương nhân. Hắn tựa hồ luôn có việc phải hoàn thành, khách khứa thì bất tận, nếu bạn không ở bên cạnh hắn thì bạn thật sự chẳng thể biết được gì.
Mỗi một người đến gặp hắn, đều không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại mãnh liệt của hắn. Hắn nói mỗi câu, làm mỗi chuyện đều trật tự rõ ràng, rất có quy tắc. Hắn cũng rất tự chủ, người tới gặp hắn cho dù là ngạo mạn khinh thường hay là lấy lòng nịnh bợ, đều không thấy hắn có phản ứng cảm xúc quá lớn. Có đôi khi, tôi thậm chí cảm thấy mình rất lợi hại, bởi vì tôi đã chọc giận hắn nhiều lần như vậy.
Ngài Charlie đã đợi trong phòng khách nhỏ gần hai giờ.
Ông ta là nhà cung cấp bông, muốn tìm trợ giúp tài chính ở chỗ Nam tước, vì thế một tuần trước ông ta đã đến thăm nơi này.
“Ngài Nam tước tôn kính, chúc ngài có một buổi trưa vui vẻ.” Ông ta khoa trương ngả mũ cúi chào.
“Xin chào, ngài Charlie.” Nam tước chỉ chỉ vị trí đối diện, nói: “Mời ngồi.”
Ngài Charlie thật cẩn thận ngồi đối diện Nam tước, sau đó thật cẩn thận tiếp nhận hồng trà tôi pha cho ông.
“Thưa Nam tước, chuyện tôi đã nói với ngài… Ngài xem…”
“Tôi rất tôn trọng ý tưởng và dũng khí của ngài, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận đề nghị của ngài.” Nam tước nói.
Biểu tình của Charlie lập tức đầy thất vọng, ông ta nhìn Nam tước rồi nói. “Ngài có thể nói cho tôi biết tại sao không? Điều kiện tôi đưa ra không tốt sao?”
“Chính là ngược lại, điều kiện ngài đặt ra thật sự quá tốt, quả thật khiến người khác không thể tin lại có điều kiện ưu việt như vậy.” Nam tước đan tay vào nhau, nói.
Charlie nói như mỉa mai. “Thì ra ngài Nam tước cũng sợ hãi rủi ro, nhưng tôi nghe nói ngài luôn có mắt nhìn, tuy lúc theo đuổi lợi ích cao nhất cũng không sợ hãi mà lùi về phía sau.”
Nam tước im lặng một lúc, không trực tiếp trả lời vấn đề của ông ta. ngược lại nói. “Xuất phát từ Serbia (1), đến Bathurst (2) châu Phi rồi trực tiếp đến hải cảng Luanda (3), rồi vòng qua Mũi Hảo Vọng (4), lại đến tháp Madhav (5), bỏ qua Ấn Độ, trực tiếp đến các thị trấn ở Đông Nam Á. Có phải đây là lộ trình hàng hải mà ông đã nói với tôi?”
Charlie tự tin tràn đầy tươi cười. “Đúng vậy, thưa ngài, thuyền buồm do cảng Liverpool mới chế tạo, nghe nói lúc không có gió cũng có thể tự động đi về phía trước, nó có thể trực tiếp đi qua Ấn Độ Dương và vịnh Guinea (6), cũng cắt giảm thời gian vận chuyển một cách đáng kể. Ngài là một người dám mạo hiểm mà, chẳng lẽ không thấy được lợi ích và tiềm năng của việc này sao?
“Ngài Charlie, tôi đồng ý với cách nhìn của ngài, tiềm năng của việc này thật sự ấn tượng, nhưng tôi cũng không thể không nói ý tưởng của ngài quá mức lý tưởng hoá, lại thiếu sót tính thực tế, chỉ với một ít lời nói khoa trương của thuỷ thủ mà đã tin tưởng không chút nghi ngờ nào.”
“Bọn họ đều là thuỷ thủ và thuyền viên lui tới châu Âu châu Á lâu năm, không thể nói sai được, hơn nữa tôi cũng tự mình nghiệm chứng, thời gian hoàn toàn được đảm bảo.”
Nam tước lắc đầu. “Đó là bởi vì bọn họ rời bến vào tháng một, con thuyền thuận gió mà đi ở dòng hải lưu phía tây châu Phi, mà chờ đến lúc bọn họ tới châu Âu, lại vừa lúc bắt kịp gió mùa Đông Nam, cho nên thuyền bọn họ mới đi nhanh đến vậy. Nhưng hành trình suôn sẻ như thế không phải ngày nào cũng làm được, hướng gió mùa thay đổi cũng không phải là điều chúng ta có thể đoán trước, cho dù thuyền buồn mới nhất cũng không thể làm được. Trái lại, vùng bờ biển dọc theo đường đi của chúng ta vẫn chưa được thành lập các bến tàu và nơi cung cấp tiếp viện, ông tin tưởng lộ trình hàng hải như vậy có thể đi được sao?”
“Tôi… Tôi tin tưởng lời các thuyền viên nói, ngài… Căn bản chưa bao giờ ta biển, ngay cả châu Âu cũng chưa từng tới, ngài căn bản là không biết…”
Nam tước không có phản bác, hắn trầm mặc nhìn ngài Charlie, mà ngài Charlie cũng không nói được câu nào nữa. Có rất nhiều người như vậy, lúc đối diện với Nam tước, dần dần sẽ trở nên nhát gan, đồng thời không cách nào nảy sinh tâm tư phản bác.
Cuối cùng Charlie thất vọng đứng dậy, đôi mắt tiếc nuối nhìn tấm thảm trải sàn màu xanh thẫm. “Thật xin lỗi, ngài có lựa chọn như vậy, tôi không thể không nói đây là tổn thất của ngài.”
Nam tước cúi người với ngài Charlie. “Tôi cũng xin lỗi, tôi cho rằng ý tưởng của ngài rất có tiềm năng, đáng tiếc không thể thực hiện được. Ngài nói tôi là người thích mạo hiểm, có lẽ tôi không thể đồng ý, tôi vốn không thích mạo hiểm.”
Sau khi ngài Charlie rời khỏi, Nam tước lại bắt đầu đọc sách như mọi ngày.
Trong buổi trưa nhàn nhãn như thế này, Nam tước vẫn luôn thích ôm quyển sách thật dày.
Bạn có thể thông qua tên sách phức tạp ở trang bìa kia để nhận định đây chắc chắn là một quyển sách khiến người ta mệt mỏi buồn ngủ. Nam tước đọc sách rất phong phú, dù là văn học, khoa học, âm nhạc, y học, tựa hồ không có gì mà hắn không có hứng thú.
Hắn vẫn thường xuyên bảo người đến tiệm sách ở thủ đô mua sách mới về cho hắn, cho nên bạn nhất định sẽ kinh ngạc với phòng sách phong phú của Nam tước. Căn phòng lớn được bao quanh bởi các tủ sách, tầng cao nhất thậm chí phải dùng thang mới lấy được sách. Tôi thường xuyên hoài nghi Nam tước có thể đọc hết chừng ấy sách hay không, khó trách hắn sẽ khinh thường tủ sách ở trang viên Momon như vậy.
Tôi nhớ có một lần hắn xem sách về bệnh truyền nhiễm, sau đó tò mò hỏi tôi.
“Lúc ấy cậu dùng khăn lạnh đắp lên trán tôi, là ai dạy cách ấy cho cậu?”
“Là một bác sĩ ngoại khoa, hắn… là bác sĩ khám bệnh ở khu ổ chuột, tôi không biết tên của hắn…” Thật ra kiếp trước tôi có một người ân nhân, lúc ấy tôi chạy trốn khắp nơi, cuộc sống rất khốn khổ. Khi tôi trốn trong một nhà xưởng ở bến cảng, tôi gặp được một bác sĩ tốt bụng. Hắn đã chăm sóc tôi khi tôi bị sốt cao đột ngột, và đã dùng biện pháp như vậy. Hắn chẳng những miễn phí trị bệnh cho tôi, còn mua thức ăn cho tôi. Nhưng tôi vì tránh bị cảnh sát hỏi thăm nên đã lén lút rời đi, ngay cả tên của hắn tôi cũng không biết.
“Xem ra vị bác sĩ ngoại khoa đó còn giỏi giang hơn nhiều bác sĩ nội khoa khác. Bác sĩ xung quanh chúng tôi không quan tâm chúng tôi mắc bệnh gì, bọn họ chỉ biết lấy máu, xông hơi, đưa thuốc xổ…” Nam tước lắc đầu, sau đó cầm quyển sách y học trong tay rồi nói. “Bọn họ hẳn nên học tập những kết quả thí nghiệm của các bác sĩ ưu tú ở nước ngoài.”
Tóm lại, Nam tước hoàn toàn không giống những nhà quý tộc khác, khi đã biết gia đình Bruce, lại nhìn đến Nam tước Oscar, bạn sẽ cảm thấy giữa người và người cũng có thể cách biệt một trời.
Buổi trưa đọc sách uống trà nhàn nhã như vậy, cũng có thể xảy ra những chuyện khiến người ta phiền lòng.
Theo sau một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng làm việc bị người thô lỗ đẩy ra, phu nhân Alice xông vào.
Bà thở hồng hộc, mặt xanh mét, lại hất cao cằm. Cuối cùng bà nắm chặt chiếc quạt phối với váy nhung màu xanh thẫm trong tay, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Bà dùng cây quạt chỉ về phía tôi, lớn tiếng nói: “Cút đi!”
Tôi bị hành vi bất lịch sự của bà làm cho hoảng sợ, dù sao các phu nhân đều rất tao nhã dịu dàng, hiếm khi thô lỗ như vậy.
“Mẹ có chuyện gì sao?” Nam tước trực tiếp đặt câu hỏi.
Tôi không có rời khỏi phòng, hơn nữa tôi cũng không thể rời đi, bởi vì chủ nhân lâu đài còn chưa sai bảo, cho nên dù khách khứa có tức giận, tôi cũng không thể tùy tiện hành động.
“Con! Con sao có thể đối xử với mẹ như vậy!” Đôi mắt phu nhân Alice ngập tràn nước mắt, bà cắn răng nanh, tựa hồ cố nén không cho nước mắt rơi.
“Là người hầu nào trong lâu đài không phục vụ mẹ chu đáo sao? Nói cho con, con sẽ xử lý hắn.” Nam tước nói.
“Con cố ý phải không? Con cố ý làm mẹ nhục nhã phải không?” Phu nhân Alice rốt cuộc không kiềm chế được, chảy nước mắt mà nói. “Mẹ là mẹ của con, con không chịu chăm sóc mẹ còn chưa nói, mẹ muốn tới thăm con mà con lại để những tên thấp hèn đó kiểm soát mẹ! Chẳng lẽ mẹ không có tư cách được đi khắp nơi trong trang viên này sao?”
“Mẹ, mẹ là khách quý của trang viên Delman, mẹ đến thăm làm cho mọi người từ trên xuống dưới vui vẻ không thôi, tất cả người hầu sẽ tôn kính và chăm sóc mẹ một cách tốt nhất, họ luôn nghe lời mẹ. Nhưng thân là khách, cũng mong mẹ tuân thủ lễ nghi cơ bản của khách. Khi chủ nhà còn chưa cho phép, xin đừng đi lung tung trong nhà của chủ nhân. Đây là lễ nghi cơ bản nhất, cả con nít cũng biết mà nghe theo.”
————-
Chú thích:
(1) Serbia: là một quốc gia không giáp biển thuộc khu vực đông nam châu Âu.
(2) Bathurst: là một thành phố thuộc bang New South Wales, Úc. Thành phố này có diện tích kilômét vuông, dân số là 28.992 người theo điều tra năm 2006. Thành phố này có cự ly 200 km về phía tây Sydney.
(3) Luanda: là thủ đô và thành phố lớn nhất tại Angola. Nằm bên bờ Đại Tây Dương, Luanda là thương cảng quan trọng bậc nhất tại Angola với dân số ước tính 4,8 triệu người (năm 2007). Thành phố này cũng là thủ phủ của tỉnh Luanda.
(4) Mũi Hảo Vọng (Cape of Good Hope): được sử dụng theo hai ngữ cảnh:
Nghĩa đen (sensu stricto): Nó là mũi đất hoang dã và nhiều đá ở Cộng hòa Nam Phi, ở rìa phía nam của bán đảo Cape, cách thành phố Cape Town khoảng 30 km về phía nam.
Nghĩa bóng (sensu lato): Nó là tên gọi được dùng để chỉ toàn bộ vùng thuộc địa ban đầu của người châu Âu ở mỏm phía nam của châu Phi, đặc biệt là trong giai đoạn thế kỷ 18 và thế kỷ 19. Năm 1825, một người từ Swellendam đến châu Phi có lẽ đã từng nói “Tôi đến từ mũi Hảo Vọng”, thậm chí nơi sinh sống của người này đã cách xa vùng đất hoang vắng đó tới cả trăm dặm. Nhiều người dân sống ở “mũi Hảo Vọng” theo nghĩa bóng này thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy mũi Hảo Vọng.
(5) Madhav: hình như là một nơi của Công viên quốc gia Ấn Độ
(6) Guinea: là một đất nước nằm ở miền Tây Phi. Trước đây quốc gia này được biết với cái tên Guinée thuộc Pháp (Guinée française), đôi khi từ Guinée-Conakry dùng để chỉ quốc gia này để phân biệt với đất nước láng giềng Guinea-Bissau, Conakry là thủ đô, nơi đặt các cơ quan chính phủ quốc gia, và là thành phố lớn nhất nước.