Cảm xúc
hai ngày nay của Liễu Thủy phi thường không tốt, từ sau hôm đó, di động của Tư
Húc liền tắt máy. Tư Húc, anh rốt cuộc nghĩ cái gì?......... Em vô tội, Liễu
Thủy cũng có thể tức giận nga!
Vì thế,
quyết định không để ý tới, Liễu Thủy sinh khí, hậu quả thực nghiêm
trọng!.........
Đảo mắt
đến ngày họp lớp, Liễu mẹ không biết làm sao biết được tin tức, sau khi biết
ngày họp lớp này, ngày hôm nay thường thường gỗ cửa phòng Liễu Thủy, báo thời
gian không còn sớm, là thời điểm thức dậy, một bộ dáng hận không thể bắt Liễu
Thủy nhanh chóng tới trình diện.
Liễu
Thủy囧.
Trời
biết, Liễu mẹ bình thường đối với mọi chuyện lớn nhỏ đều không nói lấy một từ,
nhưng là hôm nay, vì sao lại nóng vội như thế?! Làm cho Liễu Thủy hai ngày này
bởi vì yêu nghiệt mà mất tự nhiên co rụt co rụt lại…………
Mạnh mẽ
lắc đầu, cảm thấy chính mình chịu tai họa của yêu nghiệt quá nặng, thần hồn nát
thần tính, thần hồn nát thần tính………
Liễu mẹ
như thế nào có thể tính kế đối với nữ nhi bảo bối Thủy Thủy đâu?!......
………
Nhiều lắm cũng chỉ là thúc giục một chút mỗ Thủy không cần đem chuyện quan
trọng như vậy quên mất!.......
Họp lớp
được ước hẹn tổ chức lúc 5h 30 chiều ở nhà hàng “Cảnh Viên”, nhà hàng nổi tiếng
thành phố C, bắt taxi, đến nơi, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai chữ “Cảnh
Viên” lấp lánh ánh sáng, lại cảm thán một chút, đám bạn học kia thật đúng là
tiền chủ.
Vươn
tay trái, nhìn đồng hồ, đối với đồng hồ có thiên vị đặc thù, bởi vậy cho dù có
điện thoại di động, vẫn là có thói quen đeo một cái đồng hồ trên tay. Thời gian
vừa đúng, 5:30.
Mới qua
năm mới, mùa đông vẫn là vô cùng lạnh, đem tay trái đút vào trong túi, Liễu
Thủy đi vào nhà ăn.
Trên lý
luận, Liễu Thủy cho rằng chính mình không có muộn, trên thực tế, Liễu Thủy cũng
thật là không có muộn, vừa vặn đến đúng giờ. Nhưng là vì cái gì bị nhân viên
nhà hàng đưa đến ngồi ghế chờ, một bước tiến vào, Liễu Thủy có một cảm giác đến
muộn?! Bên trong nhà ăn cùng bên ngoài tương phản quá lớn, trong lúc nhất thời
khiến cho Liễu Thủy có một cảm giác đang bước vào cảnh trong mơ.
“Cảnh
viên” nhà hàng, Liễu Thủy trước đó cũng là đã tới qua, nói là nhà hàng, trên
thực tế nói là nhà hàng giải trí cũng không sai biệt. Lầu một là nhà ăn, lầu
hai trà lâu, lầu ba mạt chược bài kỳ, đủ loại trò chơi, KTV Từ Từ trên cơ bản
có đủ loại phương thức giải trí.
Theo
như Lí Tư Tư nói trong điện thoại thì cũng chỉ là cuộc hội họp đơn thuần, bạn
học một ban, ha ha ăn cơm, uống uống trà mà thôi.
Nhưng
là, đem mắt nhìn quanh, những khuôn mặt này…..
………
Chẳng lẽ chính mình lí giải sai?!..........
Liễu
Thủy không nói gì.
……….
Này thật sự chính là “đơn thuần” ăn cơm chứ không phải yến hội?...........
Vì sao
phòng to như vậy, sẽ là một vòng đảo lộn, khách và chủ đều một bộ dáng vui
mừng?
……… Này
thực sự chỉ có bạn học một ban sao?..........
Vì sao
vừa nhìn, lại thấy đông đúc hơn trăm người?!........
………
Thời gian chuyển trường ngắn ngủn một năm, chẳng lẽ trước khi hết sơ trung lại
mọc ra thêm mấy chục người, trong trí nhớ số bạn học kia không ít những tuyệt
đối sẽ không nhiều như vậy, chẳng lẽ không sợ thiếu chỗ ngồi sao?........ __
__!
………
Người
có rất nhiều, áp dụng hình thức tiệc đứng, mọi người đều tự do đi lại, thuận
tiện cho bạn học ôn chuyện___ trên thực tế có thể lý giải là thuận tiện cho
việc trao đổi bát quái! __ __
Nhân
viên phục vụ đem Liễu Thủy đến nơi này liền rời đi, Liễu Thủy đứng ở cửa, do dự
không biết nên bước vào hay không, đáy lòng thật sự là có một cỗ xúc động mãnh
liệt muốn xoay ngươi. Nhưng là, Lí Tư Tư cực độ “tưởng niệm” Liễu Thủy, sẽ như
thế nào không cho phép, vì thế, tùy thời
chú ý động tĩnh phía cửa, Liễu Thủy vừa đứng ở cửa, liền hướng Liễu Thủy chạy
tới.
“Liễu Thủy.”
Rất xa, Lí Tư Tư liền gọi lên, thật sự là kích động a kích động, Liễu Thủy đến
đây, Liễu Thủy thật sự đến đây! Ha ha ha ha……. Nhịn không được muốn ngửa mặt
lên trời cười to, nhưng là, nhìn nhìn lại đám người đàm tiếu chung quanh, không
khí hài hòa, nhịn không được cũng chỉ có thể nhịn!
Cuộc
sống tựa như bàn trà, trên đó đặt rất nhiều chén trà.
Bỗng
nhiên nhớ tới một câu như vậy. Trong lúc đó đặt mình vào giữa đám người, Liễu
Thủy là vạn phần bất đắc dĩ a bất đắc dĩ, vì sao trước kia không phát hiện, đám
bạn học sơ trung này chính là như vậy nhiệt tình như vậy thân thiết?
Nghĩ,
muốn đi theo phía sau Lí Tư Tư nhận sự tiếp đón của mọi người, sau đó liền nhàn
nhàn không có việc gì làm tìm một góc tường vắng vẻ, cùng một hai bạn thân sơ
trung cùng nhau nói chuyện phiếm. Nhưng là, kế hoạch vĩnh viễn không ngăn nổi
biến hóa, tiếp đón là đánh, người quen biết cũng có, nhưng là, vì sao, cả một
đám nhìn như quen thuộc nhưng không nhớ ra tên, gọi chung là “người xa lạ” đều
nhiệt tình như vậy vây quanh bản thân không ngừng nói chuyện, một chút cũng
không có ý muốn rời đi.
Đột
nhiên phát hiện, vài năm không thấy, mọi người đều trở nên hào phóng!!!........
囧.
“Liễu
Thủy, cậu thật sự đến đây, ha ha.” Tay trái xuất hiện một nữ sinh bộ dáng nhu
thuận cực kỳ hưng phấn nói.
“Liễu
Thủy, cậu có thể khiến tớ hận chết được, không lương tâm, vừa chuyển trường
liền không có tin tức!” Bên phải lại bỗng dưng toát ra một thanh âm.
“Liễu
Thủy, vài năm nay cậu đi nơi nào?” Cũng có người nghi vấn.
“Liễu
Thủy…..” Phía trước có người đang nói chuyện.
“Liễu
Thủy……” Phía sau cư nhiên cũng có thể có âm thanh.
………
Mọi
người nhiệt tình làm cho Liễu Thủy thụ sủng nhược kinh, cảm động vô cùng, lệ
rơi đầy mặt…… Bị đám người vây quanh, ai có thể cứu ta?! Ô ô……
“Liễu
Thủy………”
“Liễu
Thủy……….”
Bên tai
truyền đến thanh âm, chung quanh, bốn phương tám hương, Liễu Thủy mềm nhũn,
trợn mắt há mồm.
Nhiều
năm như vậy, vẫn là không thể thích ứng sự náo nhiệt như thế.
“A………”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, kinh sợ tâm hồn.
“Cậu
xem cậu xem…….” Nữ sinh nhu thuận bên tay trái, hiện tại Liễu Thủy đã biết tên
nàng là gì, tên là Hà Tĩnh. Hà Tĩnh không ngừng giật giật ống tay áo của cô gái
bên cạnh mình, giống như phát hiện đại lục mới chỉ về phía cửa.
“Bọn họ
cũng đến!......” KHông ngắn được thanh âm ngạc nhiên.
“Đúng
vậy………..” bên tai không ngừng có người nói chuyện, không xuất hiện tên Liễu
Thủy nữa, mặc kệ là ai đến, Liễu Thủy đều cảm ơn các ngươi!
Liễu
Thủy thời phào một hơi____ được giải thoát rồi!.........
Vì thế,
thừa dịp hỗn loạn, Liễu Thủy lặng lẽ nhìn về phía cửa sau, nhìn thấy một góc
nọ, ngọn đèn ít, ít người, lặng yên, hoàn cảnh phi thường thích hợp để nghỉ
ngơi!
“Lần
này tổ chức họp lớp thật sự tốt nga! Liễu Thủy cũng đến đây, Phó Linh cũng đến
đây, cư nhiên ngay cả bọn họ cũng đến đây……” Bên tai, như cũ truyền tới thanh
âm nói chuyện.
“Đúng
vậy, tớ chính là nghe nói bọn họ tham gia mới tham gia……” Có người nói.
“Tớ
thiệt hâm mộ bạn học này, thế nào cũng phải tới giúp vui…….” Lại có người nói.
“Khó
trách…….” Còn có người nói.
“Bọn họ
đứng chung một chỗ như vậy, thật xứng đôi…..” Không ngừng có người nói.
“………”
Có vô số người nói……….
……..
Ví thế,
thế giới của Liễu Thủy thanh tịnh.
Rốt
cuộc ngồi vào chỗ của mình, cầm lên ly nước ép trái cây đưa lên miệng, thuận
thuận khí, ánh mắt nhìn về phía đám người đang tụ tập, ân nhân!......
Người
thật sự nhiều lắm, ân nhân bị bao vây chỉ có thể nhìn thấy vài góc áo, một nam
một nữ bị vây giữa đám người. Này một lũ có mới nới cũ! Rốt cuộc biết mình vừa
rồi bị vây là cảnh tượng đồ sộ như thế nào. Chẳng lẽ, bất kỳ người mới nào tới
cũng có thể nhận được sự tiếp đón nhiệt tình như vậy sao?
Liễu
Thủy囧.
Nhìn
không thấy, ta cũng sẽ không nhìn, nhàn nhàn làm kẻ vô hình, thời gian rất
nhanh sẽ trôi qua, sẽ theo kẽ hở chạy trốn, tiếp theo liền có thể về nhà. Ân
nhân, không phải Liễu Thủy không giúp các ngươi, thật sự là động vật quá hung
ác!........ Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Thời
gian lại trôi qua vài phút.
Không
phải nghe nói Phó Linh cũng đến sao, như thế nào không thấy đâu? Đang ôm hoa
quả ăn, Liễu Thủy rốt cuộc nhớ tới một người như vậy, sau đó nghi hoặc. Vừa vào
cửa đã bị đám người kia vây quanh đến hôn mê, ngay cả mục tiêu lớn nhất lần này
như vậy cũng thiếu chút quên.
Vì thế
ngẩng đầu.
Ngẩng
đầu không quan hệ, người cúi đầu về sau sẽ ngẩng đầu, này có thể lí giải do
quán tính, giống như ăn cơm như vậy đơn giản, giống như hô hập nha vậy tự
nhiên. Nhưng là, vừa ngẩng đầu liền thấy giữa sân, đám người tản ra, lại thấy
người mình ngày đêm mong nhớ, bên người còn có một mỹ nữ cười đến vẻ mặt mê mị
câu hồn, chuyện đơn giản tự nhiên sẽ trở nên không hề đơn thuần
Vì thế,
bởi vì một động tác đơn giản kia, đáy lòng Liễu Thủy có một góc nhỏ thật không
cẩn thận bị chạm đến, sau đó hừng hực tuôn trào_____ dấm chua!........
Tư
Húc?!..........
Cư
nhiên là Tư HÚc!........
Liễu
Thủy cư nhiên tại buổi họp lớp sơ trung có thể tháy Tư Húc!
Bên
người Tư Húc còn có một cô gái, mà cái cô gái kia cư nhiên không phải tên là
Liễu Thủy!
Liễu
Thủy cảm giác tâm mình như bị cái gì hung hăng gõ vào, nhanh chóng co rút.
………
Tư Húc,
anh như thế nào lại xuất hiện ở đây?...........
………..
Còn có,
chính là___ Tư Húc, đừng tưởng cỉ có ngươi có thể sinh khí, có thể ăn dấm chua,
chuyện như vậy, Liễu Thủy cũng có thể!
Liễu
Thủy có rất nhiều chuyện muốn nói, muốn hỏi, nhưng vì sao Tư Húc lại xuất hiện
ở đây? Cô gái như dính lên người ngươi lại có quan hệ gì với ngươi?
Liễu
Thủy còn muốn lao ra nắm lấy yêu nghiệt hung hăng lay lay sau đó đánh ngất mang
đi, cuối cùng, kéo yêu nghiệt còn đang mê man bỏ trốn. Không hề quan tâm tới cô
gái đang dính chặt trên người Tư Húc, vẻ mặt cười đến hạnh phúc kia. Nhưng là,
đương nhiên có thể suy nghĩ một chúy, Thủy Thủy vẫn rất rụt rè, Liễu Thủy vẫn
thực bình tĩnh, cho nên, nhẫn! Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, người nhẫn
không thể nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn.
Cô phải
tin tưởng Tư Húc, cô phải tin tưởng yêu nghiệt, vợ chồng bắt gian, ta nhất định
đều bắt nó phải nén lại trong lòng!!!
Nhưng
đã ra ngoài, lửa giận hừng hực không ngừng ở trong lòng Liễu Thủy chậm rãi
thiêu đốt……
“Nha
đầu chết tiệt!” Trong khi kích động, bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hỉ xa lạ
mà quen thuộc, đem Liễu Thủy đang dán chặt ánh mắt vào hai thân ảnh ở giữa
phòng kéo ra.
Cô gái
Phó Linh này, nói tiếng vẫn luôn lớn tiếng như vậy, gọi tên, thế nào cũng phải
như vậy囧. Liễu Thủy nhu nhu lỗ tai bị thương của mình, nhỏ
giọng oán thầm. Uy, cô gái, ta có tên!.....
“Nha
đầu chết tiệt, cậu rốt cuộc cũng xuất hiện!” Bị Phó Linh lắc đến không thể hô
hấp bình thường, vốn muốn hung hăng lắc mỗ yêu nghiệt, Liễu Thủy ý thức được
một chuyện thật bi ai____ muốn lắc người ta, bản thân lại bị người khác lắc!
Thế giới đảo điên!........
“Khụ……
Buông tay.” Liễu Thủy rốt cục có thể lên tiếng, nói thẳng ra tiếng lòng lớn
nhất trong lòng giờ phút này……… Buông tay, tớ không thể hô hấp……….
Phó
Linh, cậu đây là muốn mưu sát!......
“Liễu
Thủy, mấy năm nay cậu chết ở đâu vậy?” Ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Liễu Thủy,
tao nhã ăn hoa quả, để sự tươi mát vuốt ve yết hầu sau khi rống to, Phó Linh
hỏi.
“Chết ở
đâu?” Liễu Thủy lặp lại, nghiêng đầu nghĩ lại một chút. “Lên trung học, sau đó
lên đại học.” Sau đó thận trọng đáp.
“Phốc.”
Hoa quả bị ăn thực tao nhã, sau đó lại thực không tao nhã phun ra, thái dương
Phó Linh không ngừng run rẩy……….
Nha đầu
này, vài năm không gặp, khi nào thì trở nên thiên chân như vậy?
“Biết
đó là ai không?” Tự dộng bỏ qua vấn đề này, Phó Linh hướng đầu về phía trước
một chút, ý bảo Liễu Thủy nhìn nơi đó.
“Ai?”
Không cần nhìn, Liễu Thủy cũng biết là ai. Nhưng là Liễu Thủy vẫn là tốt bụng
để cho Phó Linh có cơ hội nói ra hết những chuyện khuynh đảo muốn nói.
“Tớ nói
cho cậu….” Thăm dò, Phó Linh nói nhỏ với Liễu Thủy, thực thần bí nói. “Đó là Tư
Húc cùng Trương Á Nhàn.” Một bộ dáng nói ra tên hai người kia cậu nên biết hai
người kia là ai, nên biết hình dáng bọn họ thế nào.
Trời
biết, ngay cả giáp mặt nhìn thấy cũng không quen biết, sau khi nói ra tên, có
thể biết rõ ràng thêm vài phần?
Bất quá
thật thỏa mãn người nào đó đang có tâm tình muốn biết sự tình quan trọng.
“Nga,
là bọn họ nha……” Liễu Thủy đáp, thanh âm đạm bạc. Cô gái kia, nguyên lai tên là
Trương Á Nhàn……
Nhìn
đến cánh tay cô gái kia đang ôm lấy Tư Húc cười đến cả người run rẩy, thục nữ
như vậy tên như thế nào lại khoa trương đến như vậy?...... Liễu Thủy thực 囧囧 nhiên. (Trương Á Nhàn: có nghĩa là khoa trương)
“Sau
khi chuyển trường không bao lâu liền cùng nhau chuyển tới lớp ta, công nhận là
kim đồng ngọc nữ.” Bĩu môi, Phó Linh tiếp tục nói. Tựa hồ đối với chuyện này cũng
phi thường không mong đợi a không mong đợi.
Hâm mộ
sao? Có một chút.
Ghen tị
sao? Có một chút.
……….
Nhưng,
đều đã là quá khứ.
“Nga?”
Thanh âm càng thêm mềm mại, Liễu Thủy đáp độc nhất một chữ, một bộ cảm thấy
hứng thú, biểu tình nghi hoặc.
“Mỗi
ngày đi học, cùng vào cùng ra, cử chỉ thân mật, cậu nói đây là cái quan hệ gì
đâu?” Bị người hỏi, vì thế hỏi lại. “Bất quá, cậu cư nhiên chuyển trường không
thấy được, thật sự là đáng tiếc a đáng tiếc……..” Hai người như vậy ở cùng một
chỗ, trong nửa năm ngắn ngủi kia, thu được ánh mắt của mọi người trong trường
trung học Thụ Đức, thật đúng là thập phần đẹp mắt a đẹp mắt.
“Thực
đáng tiếc đâu……” Liễu Thủy than nhẹ.
……… Yêu
nghiệt, anh còn có cái gì em không biết đâu?