Rất lâu
rồi chưa có tới vườn bách thú, hậu quả chính là chơi vui đến quên cả trời đất,
biết Tư Húc gọi điện thoại tới, Liễu Thủy hài tử mới nhớ ra, cùng với Tư Húc
yêu nghiệt có một cái hẹn vào buổi trưa. Rốt cục có thể gặp Tư Húc yêu nghiệt,
Liễu Thủy hài tử cũng là bình thường nhảy nhót a nhảy nhót, cho nên khi yêu
nghiệt hỏi, không chút do dự liền nói địa điểm vườn bách thú nói cho yêu
nghiệt.
Kết
thúc cuộc gọi, Liễu Thủy hài tử tiếp tục xem động vật vui đến quên cả trời đất.
Đúng vậy, là xem động vật……. -- --!
Mỗi lần
Liễu Thủy cùng Lam Tiên Nhiên bạn học đến
vườn bách thú, viện trường đều là phi thường cao hứng, thêm sức lao động miễn
phí, ai có thể mất hứng? Nhưng là không đến mười phút, vẻ mặt tươi cười kia
liền thoáng chốc chuyển thành khóc, không khóc không được.
Đem
động vật đi tắm rửa, rửa nhà động vật, cuối cùng tạo thành bể bơi cho động vật;
vậy cho động vật ăn, thật hay, cho ăn là cho ăn, cho ăn đến mức dính đầy áo,
chạy nhanh tẩu thoát, toàn bộ liền bị hai người phá hư, hai hỗn thế đại ma
vương. Này hai cái đưa trẻ xinh đẹp, trổ mã lung linh, nam tuấn nữ kiều, viện
trưởng thật sự là hận mà không thể nói, chỉ có thể đem khổ này cho đám động vật
bảo bối, các ngươi chịu khổ rồi! Kia cũng không có biện pháp, ai bảo làm cho
hai người này chiều chuộng các ngươi!!!
Nhân
viên vườn bách thú kỳ thực không nhiều lắm, có viện trưởng cùng con gái viện
trưởng, ngoài ra chỉ còn lại ba cái người tuổi trẻ trượng nghĩa cuối tuần lại
đến. Liễu Thủy, Lam Tiêu Nhiên hai người vừa đến, lập tức, vườn bách thú náo
động, đều là người hiểu biết, vườn bách thú ầm vang tiếng hoan hô, náo nhiệt
khác thường.
Mà đánh
vỡ mảnh vui mừng này, làm cho vườn bách thú lập tức tức yên tĩnh là một người
chậm rãi từ cửa tiến vào---- Tư Húc yêu nghiệt!
Liễu
Thủy bạn học biết yêu nghiệt sẽ đến, cho nên biểu tình thực sự bình tĩnh.
Lam
Tiêu Nhiên theo ánh nhìn của Liễu Thủy thấy yêu nghiệt xuất hiện, mặc dù có
chút kỳ quái những cũng không quá mức kinh ngạc.
Trọng
điểm là vài người viện trưởng.
Trước
mắt chúng ta có thể thấy được, viện trưởng đại nhân kỳ thực cũng rất yêu thích
sắc đẹp, cho nên đối với Lam Tiêu Nhiên hài tử cùng Liễu Thủy tiểu bằng hữu
cũng không đánh không được chửi không thể, phá hoại cô đều có thể nhịn, như
vậy, bỗng nhiên, từ cửa nhà mình xuất hiện một mỹ nhân yêu nghiệt, có thể thấy
viện trưởng đại nhân sẽ có cảm giác vui mừng như điên, hai mắt rưng rưng lệ,
hận không thể trực tiếp nhảy vào lòng yêu nghiệt, hung hăng cọ cọ. ^ǒ^
Mà cổ
kim đều có, thượng bất chính hạ tắc loạn, có mẹ như vậy con sẽ như thế. Cho
nên, cùng để ý sẽ biết, con gái của viện trưởng đại nhân sẽ có biểu tình thế
nào.
……….
Còn có một câu, Trường Gian sóng sau xô sóng trước, trò giỏi hơn thầy mà càng
hơn nhiều lần. ――!
Mặt
khác, ba tiểu bạn trẻ mới bước chân vào đời lại không cần phải nói, lăng lăng
nhìn mỗ yêu nghiệt chậm rãi bước tới phía các cô, ánh mắt lấp lánh ánh sao.
……. Cư
nhiên là Tư Húc!.......
….....
Cư nhiên là người thật!........
……..
Hướng
mọi người hơi nở nụ cười, Tư Húc chậm rãi đi đến bên cạnh Liễu Thủy, một tay
vòng qua eo Liễu Thủy, nhìn động tác mềm nhẹ, trên thực tế cũng là thực nhanh.
Liễu Thủy hài tử không giấu vết nhíu mày, tùy rằng thực hưởng thụ ngọt ngào
này, nhưng là---- thật sự đau quá!
“Tư
Húc!” Liễu Thủy rốt cục không thể nhịn được nữa ngao ngao lên tiếng, đem mấy
người kia lập tức tỉnh ngộ.
………
Nguyên lai mỹ nhân này tên là Tư Húc…….
……. A a
a. Thật là Tư Húc……
. . . .
. . 囧囧囧. . . . . .
“Thủy
Thủy nhà ta làm phiền mọi người rồi.” Không để ý đến Liễu Thủy, Tư Húc rất lễ
phép hướng đám con gái vừa tỉnh lại gật đầu.
Viện
trưởng đại nhân đem ánh mắt kinh nghi xẹt qua vòng tay Tư Húc ôm ấp Liễu Thủy,
lại nhìn về Lam Tiêu Nhiên đứng ở một hướng khác đang cười đến thực ấm áp, vòng
vo qua lại, viện trưởng xua tay. “Không biết đúng không, mấy đứa trẻ nào đó đến
chỗ chúng ta để hỗ trợ.”
Liễu
Thủy bị đặt tại trung tâm, có cảm giác như mang yêu nghiệt đến gặp tộc trưởng
vậy, trong lòng nhộn nhạo a nhộn nhạo!.......
“A,
nhưng mà bạn trai Liễu Thủy không phải Lam Tiêu Nhiên sao?” Thanh niên trẻ tuổi
vẫn thực nhịn không được, vì thế, có người sợ hãi lên tiếng.
Kim
đồng ngọc nữ, từ một năm trước, Liễu Thủy cùng Lam Tiêu Nhiên chính là bằng hữu
nam nữ, vẫn đều thực tốt như vậy tốt như vậy, hôm nay cùng nhau đến, cũng là
tốt như vậy tốt như vậy, thật hâm mộ a!!!........
Liễu
Thủy囧. Khi Tư Húc nói ra lời tiếp theo, Liễu Thủy tức thì囧, vô cùng xấu hổ.
“Chúng
ta đã đồng giường cộng chẩm, cô ấy được nhiên chỉ là của ta.” Yêu nghiệt cười
mị, thời điểm nói chuyện đều cố ý khiêu khích Lam Tiêu Nhiên, vẻ mặt ái muội.
Không
chỉ có Liễu Thủy, tất cả mọi người đều bị câu nói của ác ma làm trấn kinh---
thất điên bát đảo, trước mắt một màu đen tối. Ánh sáng trở lại, tất cả đều cùng
một bộ dáng, cùng đem một ánh mắt ái muội nhìn a nhìn, Liễu Thủy không thể nói
gì….
“Nụ hôn
đầu tiên của Dạng Dạng là của ta.” Trầm mặc đã lâu, Lam Tiêu Nhiên cười mở
miệng. Khiêu khích, ai không biết?
“Người
Thủy Thủy hôn hiện tại, tương lai, cuối cùng trừ bỏ ta sẽ không có bất kỳ kẻ
nào.” Yêu nghiệt a yêu nghiệt, chỉ cần liên quan Liễu Thủy, hoàn toàn chính là
một kẻ mất năng lực tự chủ!
“Nam
sinh đầu tiên nắm tay Thủy Thủy là ta.”
“Về sau
ta sẽ nắm tay nàng mãi mãi.”
“Cô ấy
từng nói thích nhất là được ta ôm.”
“Cô ấy
hiện tại ở trong lòng ta.”
“Cô ấy
thích nhìn nhất….”
“Người
cô ấy yêu nhất…..”
“………”
“………”
………..
N thứ ý
đồ chia cắt sau khi thất bại, Liễu Thủy trầm mặc……
Tư Húc
ngây thơ mà bá đạo Liễu Thủy biết, nhưng mà….. Lam Tiêu Nhiên?......
Ngươi
xác định ngươi thực là cái người thành thục, ổn trọng giống như mọi việc đều
nằm trong kế hoạch của ngươi, Lam Tiêu Nhiên?.......
Chẳng
nhẽ ngay cả ngây thơ---- cũng có thể lây lan?!.....
Liễu
Thủy, chỉ có thể từ xấu hổ vô cùng chuyển thành phẫn nộ rồi chết lặng rồi
lại---- trầm mặc……
Nhìn
nhìn lại mấy phụ nhân đang nhìn hắn, bất kể già trẻ đều mang vẻ mặt hứng thú
dạt dào, đăm đăm yêu nghiệt, lại quay qua xem Lam Tiêu Nhiên, lại đăm đăm yêu
nghiệt, nhìn nhìn lại Lam Tiêu Nhiên. Hai khuôn mặt xinh đẹp kia, hai ý nghĩ
truyền qua ánh mắt cũng giống nhau, bát quái mười phần a bát quái mười phần.
……..
Rời đi
vườn bách thú, hai người ăn cơm xong, cùng nhau ngồi trên sô pha ngắm đèn
đường.
“Anh
không thích Lam Tiêu Nhiên.” Thoải mái nằm ở trên sô pha, đầu cọ cọ trong lòng
Liễu Thủy, yêu nghiệt rất chi non nớt mở miệng. Chán ghét Lam Tiêu Nhiên, không
thích không thích không thích……
Liễu
Thủy囧. Lam Tiêu Nhiên người này không biết yêu nghiệt ngươi
có thời điểm nào từng thích hắn?!.........
“Anh
thích em là đủ rồi.” Xoa xoa đầu yêu nghiệt, hợp thời trấn an yêu nghiệt của
chúng ta một chút, Liễu Thủy hoàn toàn không muốn nhìn thấy yêu nghiệt tức
giận. Cho dù là muốn tưởng tượng, kia cũng thực là quá kinh khủng!
Hồi
tưởng lại vừa rồi yêu nghiệt cùng Lam Tiêu Nhiên đối đầu, Liễu Thủy hận không
thể hung hăng nhào vào trong lòng yêu nghiệt, có thể đánh hắn, nàng sẽ đau
lòng, nên Liễu Thủy nhẫn!
Hai
người như vậy, cư nhiên hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, ta một lời
ngươi một lời, ngươi nói một chữ ta cho ngươi một âm thanh, không khác gì con
nít ranh! Ít nhất, người ta hiện tại nít ranh, ta khó chịu ngươi, ta lười để ý
ngươi, nhưng là bọn họ giằng co giằng co?!..........
Về sau
còn nói những câu “Ta trước đây luôn đứng nhất ban.” “Ta trước đây luôn đứng
nhất trường.” “Ta không đến một tuổi đã biết đi.” “Ta chưa sinh ra đã bò, vừa
sinh ra đã đi!” vân vân………
囧. Mọi người ngốc lăng, trực tiếp hóa đá………..
Cuối
cùng vẫn là miệng khô lưỡi khô, viện trưởng tốt bụng mời một chén nước, nhân cơ
hội, Liễu Thủy đem Tư Húc lôi khỏi cửa, chuyện kia mới có hồi kết!
“Thủy
Thủy, anh thích em nhất, em cũng chỉ có thể thích anh.” Bị Liễu Thủy vỗ về,
trêu đùa tóc, thực thoải mái, tiểu yêu Tư Húc càng hướng vào lòng Liễu Thủy cọ
cọ.
“Ân, em
cũng thích anh nhất.” Buồn cười nhìn động tác sủng nịch tiêu chuẩn của yêu
nghiệt, Liễu Thủy nói.
“Cái
kia Lam Tiêu Nhiên, ghét nhất.” Này vẫn như trước không quên được Lam Tiêu
Nhiên vừa cùng mình đấu biết bao nhiêu trận.
“Ân,
cái kia Lam Tiêu Nhiên.” Liễu Thủy thật mạnh gật đầu, bị yêu nghiệt kia khiến
cho thực vui sướng, hiển nhiên, Tư Húc yêu nghiệt yêu mình thật sâu đậm.
……….
“Về
sau, cái kia Lam Tiêu Nhiên, không cần gặp lại.” Hừ hừ vài tiếng, Tư Húc oán
hận nói.
“Được,
không gặp.” Liễu Thủy sắp không chịu nổi, Tư Húc yêu nghiệt, ngươi cũng không
thể không cần đáng yêu như vậy được không?...........
………..
“Hắn
đến tìm em cũng không cho phép gặp hắn.” Tìm đến tìm đi, thận trọng nhắc lại.
“Được,
hắn tìm em, em sẽ giả vờ em không có ở đó.” Lúc này Liễu Thủy……. đã muốn cười
đến gã trái gã phải.
…………
Tác giả
nói ra suy nghĩ của mình: ^_^