Liễu
Thủy thực 囧. Tư Húc yêu nghiệt! Tư Húc ác ma!
Trên
thế giới này làm sao lại có chuyện ác ma sợ ma quái, yêu nghiệt sợ tiểu yêu?
Huống
chi, Liễu Thủy phát hiện Tư Húc ác ma thuộc cả hai loại trên!.......
Liễu
Thủy thực囧. Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm nức nở nho
nhỏ xem kẽ thanh âm kinh hách của Tư Húc……..
“A, quỷ
a……..”
“Đi
ra…….. đi ra……”
“Ô ô………
Thật đáng sợ……..”
“Thủy
Thủy……..”
“……..”
Đem Tư
Húc đang sợ đến chết ôm lấy trấn an, Liễu Thủy dồn hơn nửa tinh lực rời ánh mắt
từ ti vi đến trên người yêu nghiệt. Hảo hảo tìm một bộ phim kinh dị xem, ngươi
nói yêu nghiệt phản ứng như vậy là vì sao a vì sao?!......
Yêu
nghiệt không phải nên trưng ra vẻ mặt hèn mọn chỉ vào khuôn mặt quái vật máu
chảy đầm đìa trên ti vi, bĩu môi nói: “A, bọn họ hóa tráng quá xấu!”
Yêu
nghiệt không phải nên cười lớn nhìn cảnh ác quỷ xuất hiện trong ti vi, vui
sướng khi người gặp họa nói: “Người kia cư nhiên bị cảnh khôi hài như vậy dọa
đến choáng váng, thật ngu thật ngốc thật thành thật……”
Nhưng
là, tình huống hiện tại là sao?!.......
Liễu
Thủy trong tình trạng trầm mặc…….
Mỗ nam
tử bị vây hãm trong sợ hãi dùng sức tựa đầu vào trong lòng Liễu Thủy, lạnh
run…..
Vừa rồi
thời điểm đề nghị xem phim không phải còn hưng phấn nói, “Thủy Thủy, ta thích
xem phim kinh dị nhất!” Nhân tiện còn phát ra vài tiếng “Ha ha ha ha…..” bay
lượn trong không khí sao?............
Vừa rồi
tìm kiếm trên máy tính, yêu nghiệt không phải còn chỉ vào cái này lắc đầu, chỉ
vào cái kia xua tay, nói “Không đủ khủng bố” ‘Không đủ kích thích”
sao?.........
Liễu
Thủy ôm lấy Tư Húc, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về trấn an yêu nghiệt. Trong ti vi
truyền đến một tiếng thét chói tai, tiểu yêu đáng thương sẽ co rúm lại một
chút, mà Liễu Thủy hài tử sẽ không tự giác căng thẳng, lại co rúm một chút, lại
càng căng thẳng………
“Tư
Húc.” Liễu Thủy cho nhỏ âm lượng, sau đó, nhẹ nhàng kêu lên.
“Ô……….”
Chỉ nghe thấy âm thanh nức nở của tiểu yêu truyền đến, hơi hơi yếu đuối, rất
đáng thương.
“Tư
Húc, ngoan, ngẩng đầu, không sợ.” Thấy trên màn hình hình ảnh coi như bình
thường, Liễu Thủy nhỏ giọng dụ hoặc, như cũ đối với chuyện Tư Húc sợ quỷ là
không thể hiểu nổi! Phải biết rằng, không phải Lí Giai, không phải Bạch Thấm
Tình, không phải người trong phòng ngủ to gan nhưng hết sức sợ quỷ, hắn là yêu
nghiệt! Là Tư Húc yêu nghiệt! Là ác ma!...........
……… Thế
giới này rốt cuộc là bị làm sao vậy?..........
“Không
cần.” tiểu yêu trực tiếp bác bỏ, cự tuyệt ngẩng đầu, “Em vừa rồi mới lừa anh….”
Bổ sung một câu, hết sức ủy khuất lên án.
“…………”
Liễu Thủy囧. KHông thể phản bác……
……….
Kính nhờ, em nào biết rằng không khí tốt, ánh sáng tốt, nơi nhiều người như vậy
đột nhiên xuất hiện một con mắt đầy máu vặn vẹo, âm thanh ma quỷ xuất hiện đâu,
oan uổng a oan uổng…….. Liễu Thủy không ngừng ở trong lòng ngao ngao……
“Vậy
anh chuẩn bị diễn cái bộ dạng này xem hết phim sao?” Liễu Thủy không nhịn được,
đầu ghé vào bên tai Tư Húc trêu đùa, nho nhỏ hỏi. Tư Húc yêu nghiệt, Tư Húc yêu
nghiệt đáng thương đang lạnh run…..
“Ân.”
Cùng với thanh âm, Liễu Thủy cảm giác Tư Húc nằm ở cần cổ mình gật mạnh một
cái.
“Đồ
ngốc.” Thật mạnh xoa tóc Tư Húc, cùng với một tiếng “ba”, màn hình ti vi phút
chốc biến thành màu đen, tắt điện.
“Thủy
Thủy.” Rốt cục ngẩng đầu, nhìn màn hình, nhìn nhìn lại Liễu Thủy. “Anh không sợ
quỷ.” Trịnh trọng tuyên bố.
“Em
biết, anh không sợ quỷ.” Không sợ quỷ vừa rồi anh còn tránh trong lòng em mà
lạnh run?.... Liễu Thủy囧.
Trong
khi 囧囧, tựa hồ nhìn thấy Tư Húc nhẹ nhàng gợi lên bạc thần,
tà mị cười?.... Liễu Thủy hoài nghi lắc lắc đầu, lại nhìn chằm chằm kia khuôn
mặt xinh đẹp mang theo mãnh liệt dụ hoặc, đúng vậy a, vẫn là khuôn mặt như vậy
vô tội, như vậy sầu bi….
Nhìn
nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia của Tư Húc yêu nghiệt, trong suốt trong sáng,
doanh nhuận bóng loáng, rất muốn xoa một phen a xoa một phen, thật sự nhịn
không được kêu gào trong lòng----- xoa nó đi! Xoa nó đi!!!.....
Liễu
Thủy hài tử chậm rãi vươn bàn tay ác ma độc nhất vô nhị của Liễu gia….
Sau
đó…..
…… Bàn
tay của Liễu Thủy hài tử không ngờ lại bị tóm lấy.
…….
Liễu Thủy hài tử bị đẩy ngã.
…..
Liễu Thủy hài tử bị yêu nghiệt đè lên.
……..
Liễu Thủy bạn học ngay cả thời gian cả thời gian kinh hô đều không có đã bị yêu
nghiệt chặn lại bờ môi. Nói tóm lại, Liễu Thủy hài tử bị ác ma hôn.
……..
Tổng kết, Liễu Thủy hài tử bị Tư Húc yêu nghiệt trong tưởng tượng thực vô tội
thực đáng thương xoa ngược lại!!!........
…………
Vạn ác
ma quỷ!!!!........
Trong
mơ hồ, Liễu Thủy trong lòng cuồng hô.
“Thủy
Thủy…..” Tư Húc tiểu yêu chớp chớp con ngươi trong suốt dụ hoặc, gọi.
“Ân.”
Liễu Thủy trả lời.
“Thủy
Thủy…..” Lại gọi.
“Ân.”
Lại trả lời.
“Thủy
Thủy……..” Vẫn là cúi đầu gọi, gọi gọi……
“Ân.”
Lại đáp lại, rất là bất đắc dĩ a bất đắc dĩ…….
“Thủy
Thủy……..” Không dứt……
“………..”
………….
“Tư
Húc!” Nhình Tư Húc yêu nghiệt đứng ở cửa tóm lấy tay mình, Liễu Thủy phát điên
rống to. Nửa giờ a nửa giờ, Tư Húc yêu nghiệt, anh rốt cuộc là muốn làm thế
nào?......
“Ân?”
Bạc thần hơi hơi nhíu lại, Tư Húc đáp lại, mị mắt mang theo ý cười thâm thúy rõ
ràng đang hỏi: em muốn anh làm gì?
“Tư
Húc, em phải đi……” Hoàn toàn không thể hiểu được, da đầu Liễu Thủy run lên, 囧, 囧, 囧.
“Nếu
không đi nhanh, cổng trường sẽ đóng mất!.......” Cuối cùng buông tha giãy dụa,
quyết định cùng người trước mắt này---- giảng đạo lý!!! Nhưng là Liễu Thủy khi
đang bị kích thích lại quên, yêu nghĩ sở dĩ gọi là yêu nghiệt, ác ma sở dĩ được
gọi là ác ma, vậy nhất định là cũng người thường bất đồng, vạy nhất định là
dùng đạo lỹ nói cũng không thông, đặc tính nào đó xâm nhập xương tủy khiến
cho….. hắn là không nói đạo lỹ!........
……..
Ngươi khi nào thì nhìn thấy yêu nghiệt bình thường qua?!..........
………
Ngươi chừng nào thì thấy yêu nghiệt cùng người khác một phen đứng đắn, một phen
âm trầm, một bộ nghiêm túc nói đạo lý qua?!.......
…….. Vì
thế, một đống đạo lỹ trong bụng Liễu Thủy hài tử muốn xuất ra cũng là một câu
cũng không thoát khỏi miệng!......
“Thủy
Thủy……..” Tựa hồ là quen miệng, còn nói không biết mệt!......=
“…….”
Bị gọi như vậy cả nửa giờ, lỗ tai đều nhanh hỏng!.........
“Thủy
Thủy, không cần đi……..” Tựa đầu vào vai Liễu Thủy, tay chuyển đến bên hông Liễu
Thủy, dùng tư thái cực kỳ ấm áp giữ lại.
“Thủy
Thủy, không cần đi…….” Lặp lại câu nói tại vành tai Liễu Thủy, ý đồ mê hoặc…….
“……..”…….
Không đi em ngủ sô pha chắc?......
“Giường
nhà anh rất êm rất mềm rất thoải mái…….” Không ngừng cố gắng, dụ hoặc dụ hoặc……
“……”………
Không thấy không thấy……..
“Anh
chia cho em một nửa!.....” Anh thực thiện lương đi!.........
“…….”……….
Gặp qua đại hôi lang thiện lương sao?! Như trước trầm mặc……
………
“Liễu
Thủy!” Thật lâu không nghe được câu trả lời khẳng định, Tư Húc ngẩng đầu lên
nhìn tia do dự trong mắt Liễu Thủy, lần đầu kêu ra tên đầy đủ của người đang
trầm mặc, rồi sau đó oán hận: “Hôm nay, em lấy phim ma dọa anh sợ, anh tối
không ngủ được, em như thế nào cũng phải phụ trách, không thể trốn.”
Trầm
mặc anh coi như em cam chịu, trực tiếp đóng gói mang đi!
Hôm
nay, Liễu Thủy em đừng mơ ra khỏi cánh cửa này!.......
Mỗ
Thủy: Tư Húc yêu nghiệt, anh này hoàn toàn là đe dọa a đe dọa!..........
Mỗ yêu:
Nói đúng lắm, anh đây là Xích lỏa lỏa Hồng quả quả đe dọa.