Lại
nói, Liễu Thủy hài tử bị người nào đólàm nũng, dụ hoặc, đe dọa, cưỡng bức, lợi
dụng, bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào cũng lôi ra dùng khiến Liễu Thủy không bước
khỏi cánh cửa kia, Liễu Thủy囧, tâm thật không chịu
nổi.
Lời nói
của yêu nghiệt không phải cái gì cũng có thể tin, giường của yêu nghiệt không
phải ai cũng có thể nằm, nằm giường của yêu nghiệt thì phải trả giá thảm thiết!
Điểm ấy, Liễu Thủy so với bất kỳ ai đều rõ ràng, so với bất kỳ ai đều hiểu
được. Lần đó Tư Húc sinh bệnh, bị yêu nghiệt gắt gao dây dưa, chèn ép tới mức
xương sống, thắt lưng đau một tuần a một tuần!!!
Liễu
Thủy rơi lệ……
Ngồi ở
ghế sô pha trong phòng khách, Liễu Thủy thực khẩn trương. Yêu nghiệt đang tắm
rửa, yêu nghiệt không mặc quần áo, từng giọt từng giọt nước ấm lăn trên thân
thể trần trụi của yêu nghiệt, dáng người hoàn mỹ của yêu nghiệt, trong trí nhớ
là đường cong duyên dáng, nước chảy, chậm rãi chảy xuống…….
Thời
điểm yêu nghiệt cầm khăn tắm bước vào cửa, Liễu Thủy có một câu rất muốn nói,
đó là: “Yêu nghiệt, em có thể nhìn lén không?”
囧.
Mạnh mẽ
lắc đầu, ý đồ đem hình ảnh tưởng tượng trong đầu toàn bộ tan biến, Tư Húc vạn
ác! Tưởng tượng vạn ác! Cùng Tư Húc ở chung, Liễu Thủy hoàn toàn cảm thấy chính
mình tùy thời có thể bị biến thành nữ sắc lang…..
Ánh mắt
nhìn chằm chằm màn hình, mặc kệ thế nào trí não cũng lỗ tai đều chú ý đến một
chỗ, một tiếng “ca” vang lên, yêu nghiệt đi ra đi ra, bên tai tiếp tục truyền
đến tiếng “lạch cạch” “lạch cạch”, thanh âm dép lê đi lại trên mặt đất, yêu
nghiệt hướng bên này đi tới, “lạch cạch” “lạch cạch” càng ngày càng gần, càng
ngày càng gần……..
Tâm
Liễu Thủy càng ngày càng loạn, không dám tưởng tượng nếu yêu nghiệt biết chính
mình vừa rồi YY hắn, sẽ là cái loại biểu tình như thế nào, sẽ là cái loại phản
ứng gì. Hít sâu, hít vào, thở ra….. Nơi này không có yêu nghiệt, yêu nghiệt
không tồn tại, yêu nghiệt không tồn tại, yêu nghiệt không tồn tại……... Ta không
YY yêu nghiệt, ta không có ta không có ta không có………
“Thủy
Thủy……..” Từ phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp mềm nhẹ của Tư Húc, thanh
âm bởi vì vừa tắm rửa xong mà có chút khàn khàn, càng tăng thêm vài phần gợi
cảm.
Liễu
Thủy nháy mắt cương trực, tối không chịu nổi đó là thanh âm yêu nghiệt cúi đầu
nói bên tai, mỗi khi tại thời điểm kia, Liễu Thủy đều chỉ có thể binh bại như
núi đổ, suy nghĩ bứt ra, không thể không muốn nghĩ đến hắn, ánh mắt nhìn đến,
trong tai nghe được, trong lòng chiếm lấy cái kia, tất cả chỉ còn lại một
người, Tư Húc Tư Húc……
“Thủy
Thủy, em thích nhìn như vậy lắm sao?” Rất chi là thích Thủy Thủy ngơ ngác lăng
lăng như vậy, Tư Húc vòng qua sô pha đi đến trước mặt Liễu Thủy, đặt mông ngồi
trên sô pha, sau đó, không chút do dự vươn tay, đem Liễu Thủy ôm đến trên đùi
mình, nói đùa, khóe môi nhếch lên có chút giống như mê hoặc cười, yêu nghiệt
cười.
“Thích…..” Thủy Thủy ngây ngốc, liền như vậy tiến vào vòng ôm ấp
của yêu nghiệt, bị yêu nghiệt dụ hoặc mở miệng, lời nói ra cũng không qua não,
toàn bộ tâm trí đều đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Tóc ướt
sũng còn chưa có kịp lau khô, ngẫu nhiên có vài giọt nước rơi xuống, theo xương
quai xanh hoàn mỹ dần dần chảy xuống, chảy qua vòng ngực trần trụi, lại rơi
xuống hơn nữa……..
Thủy
ngấn ở trong ngực cường tráng mà xinh đẹp của Tư Húc kéo dài, kéo dài……..
Có ai
có được bờ ngực đẹp như vậy sao? Liễu Thủy si ngốc nghĩ, bờ ngực Tư Húc như vậy
xinh đẹp, so với trong tưởng tượng cường tráng hơn rất nhiều, toàn thân tản mát
ra gợi cảm nồng đậm, hoàn mỹ tựa như tác phẩm điêu khắc, không có nửa điểm tì
vết…… Tư Húc gợi cảm như vậy, động lòng người như vậy, như vậy tản mát ra dụ
hoặc trí mạng,….
Phút
chốc, Liễu Thủy bởi vì kinh thố không biết như thế nào đem hai tay bừa bãi sờ
lên mũi, máu mũi chảy mạnh!.......
“Tư
Húc, mặc quần áo vào đi.” Miệng bị che, truyền ra âm thanh cầu xin đáng thương
của Liễu Thủy. Tư Húc, anh không mặc quần áo như vậy, em sẽ chảy máu quá nhiều
mà chết!......
“Anh
mặc.” Chọn mi, Tư Húc chuyển mắt qua vị trí Liễu Thủy đang ngồi lên, bị che
lấp.
“Anh
như vậy cũng gọi là mặc!.....” Liễu Thủy mau khóc.
………..
Nào có như vậy?! Mặc………
Toàn
thân cao thấp chỉ quấn một cái khăn tắm ngắn ngủi như vậy mà gọi là
mặc?.........
Nửa hở
nửa kín như vậy, anh cũng kêu mặc?..........
Yêu
nghiệt, anh có biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn không?........
Yêu
nghiệt, anh có biết người là chét như thế nào không?........
Giống
như em đầu óc tệ hại mà chết!..........
……..
“Tay
đặt ở ngoài miệng để làm chi, thất thần gì, còn không đi tắm?” Thấy Liễu Thủy
không nói gì, như trước bộ dáng ngơ ngác, Tư Húc vừa cười, vừa hảo tâm nhắc
nhở. “Vẫn là, em liền chuẩn bị nằm lên giường của anh?”
Nằm
giường của anh?!
Trên
giường trên giường trên giường trên giường?!........
Liễu
Thủy bị sự vô sỉ của Tư Húc hoa hoa lệ lệ từ ngây ngốc chuyển sang hóa đá. Lời
nói ái muội như vậy khiến người ta miên man bất định, Tư Húc yêu nghiệt, anh có
thể nói ra mà mắt cũng không chớp một cái?!...........
Là ai
nói buổi tối hôm nay sợ hãi phải có người bên cạnh? Là ai vừa rồi tuyên bố dáng
người hiện tại của mỗ Thủy quá kém phải hảo hảo dưỡng dưỡng căn bản không vừa
miệng?........
Mắt
nháy nháy, lại nháy nháy, vô sỉ hơn người, Liễu Thủy đành phải tiếp tục bảo trì
trạng thái hóa thạch…….
Nhìn
Liễu Thủy như vậy ngơ ngác ngây thơ, ý cười càng sâu, trực tiếp lấy hai tay
vướng bận đang che miệng ra, Tư Húc cúi người, lấy môi phủ lên môi.
Tắm rửa
xong xuôi, mặc vào áo dài Tư Húc tiện tay đưa, quần áo rất lớn rất dài, trực
tiếp che đậy ở bên mông cho đến đùi, nhìn thấy hương vị độc đáo của Tư Húc,
nhưng là dùng ánh mắt bản thân đánh giá, Liễu Thủy vẫn là cảm thấy囧 không được, hoàn toàn không có dũng khí đi ra ngoài.
Từng có
một thời nghiện xem tranh châm biếm, mỗi khi trong trang châm biếm xuất hiện nữ
hài tử mặc quần áo của nam hài tử, Liễu Thủy đều cảm thấy như vậy thật dụ hoặc,
không gì so sánh được.
Nhưng
là hiện tại, chính mình đang trải qua tình trạng tương tự, vì sao nữ tử trong
tranh châm biếm có thể biểu hiện tự nhiên hào phóng như vậy, mà bản thân, lại囧 ngay cả cửa phòng tắm cũng không dám bước
ra?!.........
Sợ hãi
lại khẩn trương?!...........
Rõ ràng
yêu nghiệt đã nói không ăn vừa miệng, nhưng là vì cái gì vẫn khẩn trương? Đây
là vì sao a vì sao?...........
Liễu
Thủy vì tâm tình không được tự nhiên của bản thân thật sâu rơi lệ……..
“Thủy
Thủy……” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Tư Húc, dày mà yêu mị. “Nếu không ra mặt
trời sẽ mọc mất nga.”
Liễu
Thủy囧. Này Tư Húc! Yêu nghiệt! Ác ma!.........
………..
“Thủy
Thủy……” Trong khi do dự, người kia lại bắt đầu nói “Anh đều đã đem giường sưởi
ấm chờ em…..”
………
“Em tốt
lắm.” Liễu Thủy ngao, nhắm mắt kéo cửa mở ra, cũng không phải chưa từng cùng
nhau ngủ chung, Liễu Thủy ngươi còn sợ cái gì?!
“Tư
Húc, em đi ra!” Kiên định nói, Liễu Thủy đứng ở cửa phòng tắm, trên người là áo
sơ mi của Tư Húc, trong tay còn nắm chặt bộ quần áo vừa thay ra, hít sâu một
chút, mở mắt.
Thực
bất hạnh, Liễu Thủy hài đồng thời điểm mở mắt không có thấy tường, không có
thấy cửa, không có thấy ngăn tủ, không có thấy màn hình, không thấy gì khác,
chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú phòng đại trước mặt, mũi đối mũi, mắt đối mắt,
môi…….. đối môi.
“Ô……”
Tiếng kêu sợ hãi mạnh mẽ ra khỏi miệng lại trở thành tiếng nức nở, môi lại bị
mỗ yêu nghiệt thật sâu chiếm cứ.
Yêu
nghiệt! Anh liền như vậy thích cắn em!
“Thủy
Thủy.” Bên tai truyền đến thanh âm hơi áp lực mà khàn khàn của Tư Húc. “Ngoan,
ngủ đi.”
Nằm ở
trên giường, chôn sâu trong lòng Tư Húc, Liễu Thủy động cũng không dám động.
Môi sưng đỏ không dám xoa dịu, góc áo hỗn độn cũng không dám vuốt phẳng lại,
vừa rồi Tư Húc nói, “Thủy Thủy, nhất định phải ngăn cản anh.”
Thủy
Thủy, nhất định phải ngăn cản anh………
Nhưng
là đến thời điểm quyết định, Liễu Thủy lại mơ hồ, hẳn là thế nào đi ngăn cản?
Hồn, đều đã không biết bay tới nơi nào.
Càng
ngày càng sâu, càng ngày càng sâu………
Thẳng
đến khi bên tai chỉ còn lại tiếng hai người thở dốc, da thịt chạm nhau, bỗng
dưng, Tư Húc dừng lại hết thảy động tác, môi rời khỏi môi, tay rời khỏi da thịt
mềm mại của Liễu Thủy………
Vỗ về
Liễu Thủy, Tư Húc thở hào hển, nói: “Thủy Thủy, đừng nhúc nhích.”
……….
Liễu
Thủy ngoan ngoãn không hề động đậy, thở cũng không dám thở mạnh, cứ như vậy
trải qua rất lâu, Liễu Thủy cảm giác bên hông bị ôm chặt, Tư Húc điều chỉnh một
chút tư thế của hai người, tiện đà, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh Tư Húc
độc đáo mà ôn nhu, dỗ ngọt. “Ngoan, ngủ đi.”
Ngoan,
ngủ đi……..
Vì thế,
Liễu Thủy nhắm mắt, bình yên, ngoan ngoãn ngủ……..
Ngày
hôm sau tỉnh lại, đã muốn rất muộn.
Liễu
Thủy mở hai mắt, lại đã không thấy Tư Húc. Liễu Thủy phát hiện, Tư Húc kỳ thực
luôn rời giường rất sớm, ít nhất so với nàng sớm hơn rất nhiều lần, hai lần
tỉnh lại đều chỉ thấy một mình một người ngủ như chết trên giường,囧.
Xoay
người xuống giường, muốn tìm quần áo của chính mình thay ra cái áo nam rộng
thùng thình trên người, Liễu Thủy cũng không nghĩ mặc như vậy giữa ban ngày qua
lại trong phòng yêu nghiệt, Thủy Thủy cũng là biết thẹn thùng!.......
Quần áo
ngày hôm qua rõ ràng đặt ở trên ghế, nhưng là tìm kiếm khắp nơi, còn kém nằm
sấp trên sàn tìm, như cũ ngay cả một sợi vải cũng không tìm thấy. Chính là cái
gọi là người có ba bậc, vạn phần bất đắc dĩ, Liễu Thủy hài tử chỉ có thể tiếp
tục mặc bộ áo tràn ngập hơi thở của yêu nghiệt Tư Húc đi ra khỏi cửa phòng, lập
tức bước nhanh đến phía WC.
“Thủy
Thủy, tiểu trư lười biếng.” Ngoài cửa WC truyền đến thanh âm Tư Húc, Liễu Thủy
ngẩn ra, quả nhiên, yêu nghiệt Tư Húc không nơi nào không có mặt! “Rửa mặt rồi
ra ăn sáng, đồ dùng rửa mặt ở trên tủ.” Tiếp theo, yêu nghiệt lại phi thường
tốt bụng nhắc nhở, trong phòng tràn ngập tiếng cười khàn khàn của yêu nghiệt.
“……”
Liễu Thủy không nói gì. Giờ phút này không phải nên cảm thấy phi thường cảm
động sao, yêu nghiệt cư nhiên ngay cả chi tiết nhỏ nhặt cũng chu đáo như vậy,
nhưng là vì sao? Liễu Thủy hài tử lại trừ bỏ trầm mặc vẫn chỉ trầm mặc……. Cảm
thấy yêu nghiệt đối với ngươi là sớm có mưu đồ sao?! Vẫn là nghi ngờ trong
phòng yêu nghiệt vẫn còn cất dấu nữ nhân, cho nên mới chuẩn bị chu đáo như
vậy?!........
…… Bình
dấm chua của nữ nhân thật đúng là tùy ý đánh đổ mà không cần nói đến lí lẽ!
“Đã
biết.” E ngại yêu nghiệt lại dâm uy, Liễu Thủy hài tử rốt cục vẫn ngoan ngoãn
đáp. “Anh mới là trư!” Sau đó trong lòng lặng lẽ oán thầm……
Rửa mặt
xong, Liễu Thủy ra khỏi phòng tắm, đứng ở đó nhìn một lượt căn hộ, phòng bếp,
không có ai; phòng khách, không có ai; phòng ngủ, không cần nhìn cũng biết
trong đó khẳng định không có ai!
Tư Húc
của chúng ta ngồi ở trên sô pha tại ban công, để lap top trước mặt, liên tục gõ
bàn phím, khóe miệng mỉm cười, ánh sáng đầu đông soi rọi phía sau mang lại cảm
giác thực ấm áp, mông mông lung lung, thật đẹp mắt. Liễu Thủy không tự giác lâm
vào si mê…..
Liễu
Thủy lại nhìn nhìn Tư Húc, không tự giác cảm thấy một loại cảm giác linh
linh……..
囧.
“Thủy
Thủy, lại đây.” Phát hiện Liễu Thủy, Tư Húc ngẩng đầu, hướng Liễu Thủy ngoắc
ngoắc, giống như là gọi tới tiểu động vật nào đó, mặt hiện tia dụ hoặc.
“Nga.”
Liễu Thủy hoàn hồn, phi thường phối hợp di chuyển đôi chân bước về phía Tư Húc.
Bằng
sắc đẹp này của Tư Húc đi quán bar treo biển hành nghê sẽ kiếm được khối tiền
a……. Vừa đi, Liễu Thủy còn mải mê tưởng tượng, suy nghĩ trong đầu, đều là tiền
bay đầy trời, hoàn hoàn toàn toàn là bộ dáng tham tiền! Đương nhiên, những suy
nghĩ này của Liễu Thủy không dám nói với Tư Húc, nếu bị yêu nghiệt kia biết,
kia khẳng định sẽ rất thảm!
Mới gần
tới bên cạnh, liền bị Tư Húc kéo xuống, ngã vào trong lòng Tư Húc. Sô pha lớn
thực mềm mại, cho dù là hai người ngồi xuống như vậy cũng không chút chạt chội.
Huống chi Liễu Thủy vẫn bị gắt gao ôm tại trong lòng người nào đó, căn bản
không chiếm diện tích……
Còn
không có ngồi vào chỗ của mình, đón chào chính là bờ môi ấm áp……
“Ân……”
Này yêu nghiệt, thật sự là cuồng cắn người! Liễu Thủy đau hô.
Mặc áo
sơ mi quả nhiên thuận lợi, Liễu Thủy cảm giác được bàn tay Tư Húc tiến vào trong
áo sơ mi của mình, tại tiểu khố của mình dao động. Liễu Thủy thở hồng hộc……
“Ngoan,
ăn điểm tâm đi.” Hồi lâu, đầu Liễu Thủy đều đã muốn chôn trong lòng Tư Húc
không muốn ngẩng lên, gặp Tư Húc, này giống như một hành động quen thuộc với
Liễu Thủy, yêu nghiệt luôn thích chọc nàng xấu hổ!
Vì sao?
Có người thời điểm làm nũng còn có thể đáng yêu tựa như thiên sứ như vậy; thời
điểm đùa giỡn người ta lại so với ác ma còn ác hơn?!...........
Mà cực
phẩm như vậy cố tình xuất hiện bên cạnh mình? Này không phải khiến cho người ta
cảm thấy tự ti, hối tiệc tiện đà cảm thấy ghen tị sao?...........
“Được.”
Ở trong lòng Tư Húc gật gật đầu, mới sáng sớm, nên sờ không nên sờ đều đã bị sờ
qua, thật sự đói bụng…….. Nguyên lai, bị sờ được sủng ái cũng là tiêu hao năng
lượng!
Liều
nằm trong lòng yêu nghiệt ăn điểm tâm, vừa ăn đồ ăn do yêu nghiệt đút vừa nhìn
yêu nghiệt chơi trò chơi.
“Ân, ăn
thật ngon……” Thỉnh thoảng, còn phát ra vài câu cảm thán, thật không nghĩ tới Tư
Húc còn có thể làm ra bữa sáng ngon như vậy. Ăn cơm do Tư Húc làm là lần đầu
tiên, Liễu Thủy quyết định, về sau mặc kệ là làm nũng, cưỡng bức, dụ hoặc đều
không thể tự mình ra tay, tay nghề nấu ăn của Liễu Thủy so với Tư Húc quả thật
là như trời với đất, vô cùng chênh lệch, đươg nhiên, Tư Húc là trời, Liễu Thủy
là…! __ __
“Ha
ha………” Mà cái người kia vô cùng siêu việt, chỉ chơi trò chơi bằng một tay, tay
kia ôm lấy thắt lưng Liễu Thủy, khóe miệng hiện lên nụ cười, vẻ mặt sủng nịch.
Trên
màn hình máy tính, như trước là hồng y thân ảnh nhảy nhót kia, trên đỉnh đầu là
hồng danh thật bắt mắt “Bỉ Ngạn Khai Hoa”, vinh quang tột đỉnh, làm cho người
ta nhìn thấy đều cảm thấy thật sùng bái a sùng bái.
Giờ
phút này, kia hồng y thân ảnh cùng Khuynh Thành chờ ở trước cổng Phúc Sương
thành, năm người ở phía trước hăng hái chiến đấu, mà Tư Húc hài tử cho dù đi
theo đội ngũ lại đi xuống cuối cùng, Liễu Thủy bĩu môi, cực độ khinh bỉ người
nào đó, hành vi nhàn hạ vô sỉ đến cực điểm.
Sáu
người trong đội ngũ, là Bỉ Ngạn Khai Hoa, Tiếu Khuynh Thành, Lưu Quang Dực, Thiên
Sơn Mộ Bạch, Từ Từ còn có một người Liễu Thủy chưa gặp qua, hoàn toàn không
biết---- Mèo con quỷ mị, nghe nói là muội muội của hoa hậu giảng đường mỹ nhân,
theo hoa hậu giảng đường mỹ nhân tham gia trò chơi. Khi được Tư Húc nói cho
biết, Liễu Thủy thật sự bị囧 không
nhỏ, thìa cơm vừa đưa vào miệng thiết chút nữa sặc ra ngoài, như thế nào hoa
hậu giảng đường mỹ nhân còn có một muội muội?! Trước kia chưa nghe thấy bao
giờ….. Vẫn là囧.
Mãi cho
đến khi về sau gặp mặt, Liễu Thủy mới hiểu được khi hoa hậu giảng đường mỹ nhân
cùng Tần Phong xảy ra huyên náo, muội muội hoa hậu giảng đường mỹ nhân bị kẹt
trong đợt học quân sự, đương nhiên không biết gì.
Để ta
biết sớm ta đã nhảy ra cùng họ Tần kia liều mạng, đem tên kia thiên đao vạn
quả, hai mươi sáu khổ hình một lượt thực thi---- đây là lời của muội muội hoa
hậu giảng đường, Dương Phi Tuyết nói. Bởi vậy có thể thấy, Dương Phi Tuyết là
người tôn trọng huyết tinh, tôn trọng bạo lực. Khi nghe được câu nói này, Liễu
Thủy rất là thông minh rùng mình một cái……..
Đương
nhiên, đây là chuyện sau này.
Sáu
người trong trò chơi, giờ phút này đã đến cửa đầu tiên của đại BOSS “Huyết
nha”, chờ năm người con lại diệt sạch đám tiểu quái, hồng y nam tử kia mới chậm
rãi tới gần một chút, gần một chút một chút nữa.
Nhìn
đến đây, Liễu Thủy lại không thể không dừng ánh mắt khinh bỉ
cực độ trên người hồng y nam tử kia. Nhưng đang nằm trong lòng người nào đó,
giận mà không dám nói gì, huống hồ vì “việc không liên quan” đi đắc tội yêu
nghiệt? ……. Liễu Thủy tiện đà lại lắc lắc đầu. Tiếp tục xem, tiếp tục ăn, ta
cái gì cũng không nhìn thấy, ta cái gì cũng không biết!
Kênh
nói chuyện của Tư Húc luôn mở rất nhiều, không giống như Liễu Thủy, mỗi lần chỉ
mở vài kênh nhất định. Kênh thế giới, kênh đội ngũ, kênh giao dịch, kênh chung
quanh….. Đủ loại kiểu chữ, màu chữ đều hiện lên trước mắt Liễu Thủy, xoay vòng
vòng, Liễu Thủy quyết định nhìn kênh đội ngũ, nhìn như vậy thực mệt!
Thật sự
là tra tấn a tra tấn, nhưng là ánh mắt lại kìm không được bị hấp dẫn……..
[Đội
ngũ]
Mèo con
quỷ dị: “Đại thần, ngươi mau lại đây.” Muội muội nhanh mồm nhanh miệng đã bắt
đầu thúc giục, giờ phút này trong lòng nàng, Bỉ Ngạn bạn học như cũ vẫn là đại
thần trong đại thần, quả nhiên là đứa nhỏ chưa từng bị đả kích qua.__ __!
Tiếu
Khuynh Thành: “Thiên Sơn, ngươi qua đánh.” Hoàn toàn không có trông cậy người
nào đó sẽ ra tay, hoa hậu giảng đường mỹ nhân chỉ đích danh Thiên Sơn.
Từ Từ:
“Thiên Sơn, ngươi không cần cảm thấy như đi liều mạng, chúng ta vĩnh viễn ở
phía sau ủng hộ ngươi!” Từ Từ hài tử cực độ vui sướng khi người gặp họa.
Thiên
Sơn Mộ Bạch: “……..” Một mình tác chiến, tâm Thiên Sơn bạn học, thật lạnh thật
lạnh…….
Mèo con
quỷ mị: “Tin tưởng kỹ năng của ta, nhất định sẽ cho ngươi toàn thây.” Hắc hắc
hắc hắc….. Biểu tình thẹn thùng. Lập tức rời mục tiêu, thấy thế nào cũng khiến
cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Lưu
Quang Dực: “Lên đi.” Vì thế, lão công hoa hậu giảng đường mỹ nhân Lưu Quang
Cánh bạn học cũng mở miệng.
Tiếu
Khuynh Thành: “Chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.” Rất là có bộ dáng hiên ngang lẫm
liệt.
Từ Từ:
“Thiên Sơn, mau…..”
……….
Màn
hình luôn luôn quay cuồng, chính là không thấy Bỉ Ngạn bạn học phát biểu gì,
với hiểu biết từ trước tới nay, chuyện tốt như vậy bạn học còn không đi tiên
phong, khiến hắn hơn ba mươi phút không nói câu nào, tuyệt đối không có khả
năng! Tuyệt đối không có khả năng! Đó là vĩnh viễn không có khả năng!
Thiên
Sơn Mộ Bạch: “Bỉ Ngạn, ngươi lại đây cho ta.” Vì thế, rốt cuộc có người không
chịu nổi áp lực, muốn mở ra cái miệng kia. Một bên oán hận nghĩ, một đám đội
ngũ này để làm cái gì?!...... Ngay cả kêu một người diệt quái cũng phải cần
mánh khóe mưu kế! “Huyết nha” kia phỏng chừng ta còn chưa kịp tới gần đã bị
giết, người đã chết thì còn cần thêm máu thêm dược làm gì? Không có Vi Vũ,
Thiên Sơn trở thành kẻ bị mọi người ức hiếp, bị mọi người hãm hại, Thiên Sơn
rơi lệ, không hề muốn ép ác ma mở miệng, bất đắc dĩ, tình thế bức bách…… Ô
ô……..
………