Nóng quá, thật sự nóng quá. Hậu Nghệ thật sự bắn hạ chín mặt trời ý? Có phải hay không tài bắn cung của hắn quá kém, bắn khống rớt chín mặt trời, ngược lại một mũi tên xuyên qua tất cả, biến thành một cái mặt trời lớn? Ta rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn ðề này.
“Hi hi Vương Gia lại mộng tưởng hão huyền” Mai Nhi ðứng một bên che miệng cười chộm. cũng không quên dùng sức quạt mạnh lên.
Ta kéo cổ áo, cảm giác dính ướt làm cả người ta thấy ngứa ngáy, mặc dù giò trên hồ vẫn thổi, nhưng gió thổi qua ðều là gió nóng. ta thở dài, ðẩy bàn tay nhỏ của Mai Nhi ra:“ Đừng quạt nữa, càng quạt càng nóng“. dù sao trời cũng rất nóng, cơn gió nhỏ này của ngươi cũng sẽ không làm ta mát hơn.
Ðầu thuyền truyền ðến tiếng cười nói, thỉnh thoảng lại có tiếng cảm thán: “Thật lớn!”
Hầy, không phải nói nữ nhân sợ nhất là phơi nắng sao? Vì sao bọn nha ðầu trong phủ lại chịu phơi nắng lâu nhý vậy được chứ? Ðã dựa vào mũi thuyền ngắm hoa sen một canh giờ rồi, chẳng lẽ các nàng không sợ bị mặt trời nướng thành than sao? Ta thở dài, nữ nhân có ðôi khi lợi hại hơn ðàn ông.
“Vương Gia, chúng ta ra ngoài ngắm hoa sen ði, nghe nói nãm nay hoa sen nở rất lớn, to như thế này này!” Mai Nhi khoa tay múa chân, trên mặt nàng viết hai “hưng phấn”
Không ðợi ta trả lời. nàng ðã lôi tay ta hướng bên ngoài chạy, vừa ra ðến khoang thuyền, ánh mặt trời nóng bỏng khiến ta không mở nổi mắt, hơi nóng trong không khí như muốn hút hết nước trong người ta, chưa kịp thương tiếc, một ðôi tay nhỏ trơn bóng nắm lấy cánh tay của ta kéo ta nằm sấp trên mạn thuyền, lúc này tiếng chuông bạc tựa như một ðàn chim sẻ ðang ca hát:“ Vương Gia. mau nhìn kìa, còn kia nữa”
Những ngón tay thon nhỏ và dài, một ngón, hai ngón, ba ngón....Thật nhiều, rốt cuộc các nàng muốn ta nhìn cái nào? Các nàng vây quanh ta như vậy, ta cảm thấy khó thở quá, nóng quá!
“Con cá chép kia thật lớn!” Các nàng vây lại một chỗ xem cá chép, ta thở phào nhẹ nhõm, há miệng thở một hõi thật lớn, cúi ðầu nhìn ảnh ngược dưới hồ--ha, so với hoa sen, vẫn là ta ðẹp hơn! Hoa sen có trắng như ta không? Hoa sen có ðẹp như ta không? Hoa sen có ðáng yêu như ta không? Hoa sen có... Từ từ, ðó là ai? mặt hồ gợn lên từng ðợt sóng, một khuôn mặt của nam nhân xa lạ từ từ xuất hiện, ðố là ai? Ta xoay người nhìn ra sau, không có ai cả, bọn nha hoàn ðã ði xem cá chép ở ðuôi thuyền rồi, chẳng nhẽ ðây là thủy quái trong truyền thuyết?
Ta rất muốn hết lên như một nữ hài tử, nhìn thấy gương mặt trong mặt hồ ngày càng rõ nét, ta thấy mình càng ngày càng nóng, ðúng vậy! Ta tức giận, cho dù là thủy quái cũng không ðược ðẹp hơn ta, nếu không ta làm sao có thể trở thành thiên hạ ðệ nhất mĩ thiếu nam, mĩ nam tử, mĩ Vương Gia? Ðáng giận con thủy quái chết tiệt kia không chỉ có làn da trắng hơn ta, bộ dạng xinh ðẹp hơn ta, so với ta lại càng ðáng yêu hơn, ðương nhiên, cái ðó ta tuyệt ðối không thừa nhận! Ồ, cởi quần áo? So dáng người? Hừ Hừ, ta tuyệt ðối sẽ không thua ngươi.
Bỗng nhiên gợn sóng trên hồ biến mất, mặt nước trở nên yên lặng, hình bóng của ta dần thay thế gương mặt của thuỷ quái, cả ðời ta chỉ làm một chuyện duy nhất ngu xuẩn-vươn cánh tay ra, hướng mặt hồ bắt lấy:“ ðừng chạy!” Sau ðó ta liền rõi vào trong hồ.
“ A, Vương Gia rõi xuống hồ rồi!!”
Ðáng tiếc ta cái gì cũng không nghe ðược, trước mặt là một khoảng mõ hồ....
Bóng tối, vẫn là bóng tối, ta không biết minh có ðang hô hấp không, nhưng ta thực sự còn sống. Ánh sáng tức thì ðâm vào làm ta phải nheo mắt lại. Ta cảm giác mình ðang rõi xuống, tốc ðộ rất nhanh, loại cảm giác này khiến ta thực sự sợ hãi:“ A....”
“Bịch” một tiếng, mông của ta chạm ðất, cảm giác lạnh buốt khiến ta biết rằng mình thật sự là rõi xuống ðất, hõn nữa tay của ta bị nắm lấy.
Cái gì vậy, một cái gì ðó ấm áp. Mở mắt nhìn thì ra là một cái chân người, từ lông chân có thể khẳng ðịnh ðó là chân của một người ðàn ông, ngẩng ðầu nhìn lên phía trên, tròng mắt của ta thiếu chút nữa liền rơi ra, cái kia...Chớ sợ chớ sợ, cái kia ta cũng có, nhưng mà chỗ ðó thật nhiều lông nha...Nhưng mà nơi này ðang mưa sao? Thật nhiều bọt nước rơi xuống...
“Xem ðủ chưa?” Âm thanh ðầy giận giữ từ trên ðỉnh ðầu chuyền xuống, ta lập tức ngẩng ðầu nhìn lên:“ Thủy quái! Ðừng chạy!” Cánh tay ta ôm chặt lấy chân hắn, sợ hắn lại biến mất trước mặt ta, ta chính là “ liều mình nhảy hồ” mới bắt ðược hắn.
Bỗng nhiên hắn xách lên ta lên, hai chân rời mặt ðất, hắn nhìn chằm chằm ta,. Thật ðáng sợ...tên thủy quái này ðịnh ãn thịt ta sao? Ôi...
“Cậu là cái gì vậy? ðột nhiên từ trên trời rõi xuống” Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ta, làm ta dựng hết cả tóc gáy.
Không sợ, khồng phải sợ, ta ðường ðường là Nam Quận Quốc thập thất Vương Gia, ta phải uy nghiêm, ðúng, chính là uy nghiêm. Ta trợn mắt, ngón tay chỉ vào mi tâm hắn quát:“Tên thủy quái to gan này, mau thả ta xuống, nếu không Bổn Vương chém ðầu của ngươi!”
“Thủy quái? Cậu nói tôi? cậu dám nói chuyện như thế với tôi? Cậu có tin tôi ðánh cậu hay không?” Hắn tỏ ra nguy hiểm kề sát mặt vào, hơi thở ấm áp phun vào mãt ta, không cần phải dựa sát vào như thế chứ? Mùa hè rất nóng!
Ta lấy tay ngãn mặt, lớn tiếng nói:“ Ta là người, ta nhìn thấy ngươi dưới hồ nước, ngươi ðương nhiên chính là thủy quái! Hay ngươi là thần tiên?”
Hắn nhìn ta một cách kì quái, nắm tóc của ta, lại xem quần áo của ta, thậm chí còn sờ sờ nó:“ Tôi nghĩ cậu mới là thần tiên, ãn mặt kì quái như vậy, cậu từ chỗ nào tới?”
“Ta? Thần tiên? Làm sao có thể!” Tuy rãng ta ðến mơ cũng muốn làm thần tiên.
“Cậu không phải thần tiên? Vậy cậu từ ðâu ðến?” Hắn rốt cuộc cũng buông ta ra. nhưng lại giày vò mái tóc của ta, chỗ này nhìn một cái, chô kia nhìn một cái, như chiếc vương miện trên ðầu ta làm cho hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú. Cắt, ta sẽ không ðể cho hắn ðộng vào, nó là tượng trưng cho thân phận cùng ðịa vị của ta.
Ta ðánh cái tay xấu của hắn, kiêu ngạo hất cằm nói:“ Ta chính là thiên hạ ðệ nhất mĩ thiếu niên, mĩ thiếu nam, mĩ nam tử, Quận Quốc Vương Gia Ti Tiêu Bạch, ngươi tên gì?”
“Tý Ðô Dật!”
“A, ngươi cũng họ Ti!” Ta lập tức vui vẻ.
Hắn nhíu mày, kéo búi tóc của ta:“ Ta họ Tư Ðồ, không phải họ Ti!”(Ti và Tý có cách viết giống nhau)
Có gì khác nhau? Âm thứ nhất chẳng phải ðều là Ti sao? Ta nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường:“ Ðúng rồi, ðây rốt cuộc là chỗ nào?”
“Nhà của ta.”
Ta nhìn cơ thể trần truồng của hắn, nuốt nước miếng rất có trách nhiệm nói:“ Ta ðã nhìn thấy cõ thể của ngươi, cho nên ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi sẽ trở thành Vương Phi của ta”
“Hahaha...” Hắn ôm bụng cười to, ta nghĩ hắn ðang rất hưng phấn, ðó là chuyện ðương nhiên, không phải ai cũng có thể trở thành Vương Phi, huống chi là trở thành Vương Phi của ta
“Ngươi cũng không cần vui vẻ quá, nếu ngươi hầu hạ ta không tốt ta sẽ hưu ngươi.”
Có một số chuyện phải nói trước không ðến lúc ðó ngươi lại nói ta nhẫn tâm.
“Hahaha, cười chết ta!”
Ta thấy hắn cười ðến ðộ chảy nước mắt, thấy có chút hối hận khi nhìn thấy hắn như vậy:“ Ngưoi có phải bị bệnh rồi hay không? Tỷ như bị ðiên?”
“Cậu bé bao nhiêu tuổi rồi?” Hắn nheo mắt nhìn ta.
Thật khó chịu, hắn gọi ta là cậu bé, ta mà bé sao? ta ưỡn ngực, bày ra tý thế của nam tử hán khí phách nói:“ Bổn Vương nãm nay mười tám.”
“Mới mười tám? Quả nhiên là trẻ con miệng còn hôi sữa,“ Hắn ở trước mặt ta coi như không có chuyện gì....tự nhiên tắm rửa trái xoa phải chà.
“Ngươi ðang tắm sao?” Ta tò mò nhìn hành ðộng của hắn, rồi lại nhìn thứ ðang phun nước trên ðầu:“ Những thứ này thật kì quái.”
Hắn nhìn ta cười:“ Cởi quần áo.”
“Ðể làm chi?” Ta nắm chặt vạt áo của mình, ngựong ngùng nhìn hắn:“ Chẳng lẽ ngươi muốn bây giờ ðộng phòng luôn?” Ta còn chưa chuẩn bị tâm lí ðâu.
Hắn vươn tay nhẹ nhãng gõ vào ðầu ta:“ Cái tên tiểu quỷ này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Ta bảo cậu cởi quần áo là ðể tắm rửa, toàn thân ðều ẩm ướt, chẳng nhẽ cậu không cảm thấy không thoái mái sao?”
Ðúng, tại sao lại không thoải mái, quần áo trên người ðều nhắn nhúm dán hết vào người, thật sự ảnh hưởng ðến hình tượng tuấn mĩ của ta, mặc kệ, dù sao ta cũng ðã nói muốn cưới hắn về làm Vương Phi, không cần phải thẹn thùng, ta hai ba bước cởi sạch quần áo..chính là..nên tắm như thế nào? Nõi này không có thùng gỗ.
“Ðến, ðứng chỗ này!” Hắn kéo ta về phía trước, dòng nước ấm áp chảy lên ðầu ta theo xuống chảy vào mắt:“ Oa, nước chảy vào mắt ta.” ta dùng sức xoa xoa mắt.
Một cái gì dó mềm mềm ðặt trên vai ta:“ Ðây là khãn mặt, cậu tự mình lau ði.”
Ta chà chà. mắt cũng thoải mái hơn, ta thấy trên người hắn có thứ gì ðó:“ Ðó là gì vậy?”
“Sữa tắm, dùng ðể tắm.” Hắn thấy ta tò mò liền ðổ một ít lên tay ta:“ Dùng tay xoa xoa ði”
Ta ngửi thứ ở tay:“ Thơm qua ði” Ta bắt đầu học theo hắn xoa lên trên người. trên người bắt ðầu có bọt trắng xóa cùng mùi thơm.
“....” Một âm thanh kỳ quái vang lên, ta nhìn chung quanh:“ Âm thanh gì vậy?”
“ Ðiện thoại” Hắn lau khô tay rồi lấy ra một thứ gì ðó trên tường:“ Hả., Là cậu à, ừ, được rồi!”
Ta tò mò ngại ngùng hỏi:“ Ðiện thoại là cái gì?”
Hắn cười:“ Chờ tắm xong tôi sẽ nói cho cậu biết.”