“Oa, không nghĩ tới nhà ngươi lại nghèo như vậy!” Ta ngước lên nhìn nóc nhà, cái gì cũng không có, nhìn thắng lên bầu trời. thậm chí còn thấy mấy ngôi sao lấp lánh. “ Ngươi không có tiền xây nốt thì cũng dùng cỏ tranh che lên, ít nhất ngày mưa cũng chắn ðược một chút.” Ta có lòng tốt nhắc nhở.
Hắn thất thanh cười nói:“ Trên kia là thủy tinh trong suốt, mưa không rơi vào được, cậu xem này, đây là cốc thủy tinh làm từ thủy tinh.” Hắn ðưa cho ta ta một chiếc cốc kì quái.
Ta cầm cái cốc nhìn trái ngó ðông, thậm chí ðưa mắt nhìn qua miệng cốc, tuy rằng không quá rõ nhưng thứ này thật sự trong suốt, sờ vào cảm giác lạnh như bãng:“ Thật thần kì, có chút giống pha lê!”
“ Có rất nhiều ðồ ðược làm từ thủy tinh, ví dụ như bàn trà, bình hoa.” Hắn chỉ cho ta xem, ta ngoài mở miệng ngạc nhiên vẫn là mỏ miệng, nơi này thật thần kỳ.
“ Ðây là gương, nó cũng cũng ðược làm từ thủy tinh.”
“Oa, nhìn thật rõ, mặt gương này thật lớn.”
Ta ở trước gương nhảy nhót vui sướng, người trong gương cũng khoa tay múa chân theo, trong gương ta thấy hắn ðang nhìn ta cười, ta lập tức đỏ mặt. Ðường đường là một Vương Gia làm sao có thể không có lễ nghi như vậy, truyền ra ngoài lại bị người khác chê cười, ta phải chú ý phong độ.
“Ừ, có cửa sổ cũng được làm từ thủy tinh.” Hắn kéo rèm ra, lập tức khiến ta khích ðộng:“ Thật ðẹp!”
Bên ngoài những ánh đèn đỏ,xanh, tím trong đêm tối nhấp nháy không ngừng, rực sáng dị thường, ta hưng phấn dán mặt vào cửa kính hỏi:“ Ðây là cầu vồng sao? Ta chưa từng thấy cầu vồng vào ban ðêm!”
“Này là tia laser, còn có đèn neong, đúng rồi bóng đèn cũng được làm từ thủy tinh, cậu xem bên dưới có những cột sáng đang di chuyển, đó là ánh sáng của đèn xe ô tô.”
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ lập tức lùi lại ba bước:“ Trời ạ! Thật cao, ta sẽ ngã xuống mất.” người ở phía dưới bé như con kiến, ta xoa xoa mồ hôi lạnh:“ Ðây là ở trên trời sao?”
Hắn cười đến nghiêng ngả:“ Cậu thật giống Tiểu Bạch, đây là tòa nhà cao 28 tầng, nơi này là tầng cao nhất, có kính ở bên dưới nên cậu sẽ không bị ngã.”
Ta ãn cái gì? Ta lập tức làm vẻ mặt đau khổ nói:“ Ta không có ãn của ngươi đồ vật này nọ, cũng không phải ãn không trả tiền, Ái Phi, ngươi đừng đổ oan ta!”
Hắn sửng sốt, lấp tức cười to nói:“ Ta không nói ngươi ãn không trả tiền, là Tiểu Bạch chứ không phải là ãn, còn có đừng gọi ta là Ái Phi!” Hắn lắc lắc ngón tay với ta.
Ta bất mãn nói:“ Vì sao? Ta nguyện ý lấy ngươi, ngươi hẳn là nên vui vẻ mới phải, ngươi còn có cái gì không hài lòng, hay ngươi muốn lấy Hoàng huynh của ta? không được, Ðại Hoàng huynh đã lập Hậu ngươi muốn cũng không được! Hừ!”
Hắn lại gõ vào đầu ta:“ Tểu Bạch! Tôi khi nào thì đồng ý trở thành Vương Phi của cậu? Huống hồ ðây là ðịa bàn của tôi, khi nào ðến lượt cậu làm chủ, có cưới cũng là tôi cưới!”
“Ngươi không muốn gả cho ta? Như vậy sao ðược? Thật vất vả mới gặp ðược một người xinh ðẹp, à không, là giống ta ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tuẫn lãng, thiên hạ ðệ nhất, tuyệt vô cận hữu...Mỹ nam tử, ta dù thế nào cũng sẽ không buông tha cho ngươi!” Ta một mạch nói ra, thiếu chút nữa không thở nổi, vỗ vỗ ngực thuận khí nói tiếp:“ Bổn Vương mười lãm đã có thể lập phi, chính là những người tuyển chọn làm Vương Phi đó so với ta xấu hơn, ta nhìn một chút liền chướng mắt, hôm nay ta có thể coi trọng ngươi là do ngươi có phúc!”
Ta tự đắc nhìn hắn:“ Thế nào? Nghĩ xong chưa?” Ðây là chuyện cho dù có cầu cũng không ðược ta không tin là hắn sẽ từ chối!
“Tôi không muốn!” Hắn tạo ra vẻ mặt khinh thường, còn dùng ánh kinh bỉ nhìn ta, đáng giận! Ta...Ta nhịn! để có được mĩ nhân, cái gì ta cũng nhịn. Ta hắng giọng “ dịu dàng” nói với hắn:“ Ngươi không gả thì ta gả cho người!”
“Choang” một tiếng, hắn ném cốc thủy tinh xuống dưới đất, miệng hấn liên tục nói ra hai chữ:“ Tiểu Bạch!”
Ta nhìn vụn thủy tinh, đau lòng thở dài:“ Ngươi ném đồ vật tốt như vậy làm gi? Cho dù chê ta ãn không trả tiền, cũng không cần lấy nó để trút giận nha!”
“TV ðể phát truyền hình, máy giặt để giặt quần áo, tủ lạnh dùng để đựng đồ ãn, lò vi sóng để hâm nóng thức ãn, điện thoại có thể cùng người ở xa nói chuyện, máy tính để làm việc, còn cái gì không?” Ta nằm trên giường mềm mại hồi tưởng lại những đồ vật kì lạ hắn cho ta xem.
Hắn kéo chãn chùm đầu, lầu bầu nói:“ Phiền muốn chết, ngủ đi ngủ đi, ngày mai tôi còn phải đi làm!”
“ Ði làm? Nó lại là cái gì? Ngươi nói cho nghe đi!” Ta xốc chãn hắn lên, dùng sức lay hắn.
“Trời ạ! Cậu buông tha cho tôi đi, Cậu dày vò tôi bốn tiếng rồi, đã ba giờ sáng, tôi chỉ có thể ngủ ba tiếng nữa thôi.” Hắn hung hãng túm chãn chùm qua đầu.”
Ta trời sinh đối với cái gì không hiểu liền phải hỏi, nếu không hỏi được ta sẽ không chết tâm:“ Ngươi nói cho biết đi làm là gì đi, nói xong ta sẽ cho ngươi ngủ nha”
Hắn hét lớn:“ Ði làm để kiếm tiền! Hiểu không? Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch? Hắn gọi ta thân thiết như vậy, là thích ta sao? Ta cao hứng ôm lấy đống chãn, cọ cọ:“ Dật Dật ta không biết ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi! Ta thích ngươi gọi ta là Tiểu Bạch, vậy ngươi về sau đều gọi ta là Tiểu Bạch được không?” Ta cọ, ta cọ, ta tiếp tục cọ.
“Cậu đừng động, được không? Ðể yên cho tôi ngủ một chút?” Hắn hữu khí vô lực đảo mắt nói.
“Vậy ngươi nói ngươi yêu ta đi!” Ta cười xấu xa, bàn tay chọc vào nách hắn chuẩn bi thọc lét.
Hắn nhìn ta nói từng chữ một:“ Cậu yêu tôi!”
“Không đúng! Ta phải trừng phạt ngươi! Haha! Thọc này!” Ta gãi ngứa dưới nách hắn.
Hắn cong mắt cười, nước mắt cũng sắp trào ra:“ Ðừng chọc. Tôi nói. Tôi yêu cậu!”
Nghe được lời muốn nghe, ta vui vẻ cực kỳ, ôm lấy hắn, chân trái bắt chéo qua thắt lưng hắn, bá đạo nói:“ Ngươi đã nói ngươi yêu ta, về sau không được cùng người khác cấu kết làm bậy, không được cùng người khác cười chỉ có thể cười với một mình ta, phải toàn tâm toàn ý yêu ta, thường xuyên làm những chuyện vui vẻ, còn có...Còn phải hầu hạ ta, chờ ta, mỗi ngày phải nói ngươi yêu ta...Này, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?
Hồi lâu không có động tĩnh, hõi thở hắn đều đều, ta tức giận đập hắn một cái:“ Ðáng ghét! Lãng phí nước bọt của ta!”
Khi ta tỉnh dậy mặt trời đã đuổi ðến mông, bên giường trống không:“ Dật Dật! Dật Dật!” Ta hô hai tiếng, không ai trả lời, lòng ta luống cuống, ở cái nơi xa lạ này làm ta sợ hãi, cái “ đồ gia dụng” trong phòng hình như đang nhe rãng cười với ta.
“Ô... Dật Dật, ta rất sợ hãi, ngươi đang ở ðâu?” Ta chui vào trong chãn, toàn bộ nỗi sợ hãi đều phát ra.
Cũng không biết khóc được bao lâu, khóc đến mệt mỏi, bụng ta đã đói đến độ không chịu được, ta xoa xoa nước mắt, rên rỉ một tiếng nhảy xuống giường,
“Phòng bếp? Tủ lạnh để đựng ðồ ãn...Tủ lạnh, cái nào mới là tủ lạnh? Cái này là hình vuông? Hình như không phải. Cái này nhỏ hơn? Nó cũng không phải! Rốt cuộc cái nào mới là tủ lạnh?” Ta bực mình đóng ngãn kéo, tức giận đá một cái:“ Ta cái gì cũng chưa ðược ãn, còn nói ta ãn không trả tiền! Thúi lắm!” Bất tri bất giác, ta nói ra những từ bất nhã, thật may ở ðây không có ai nghe thấy.
Ta vô lực nằm hình chữ đại trên giường, nhìn bầu trời chói mắt, không khỏi mắng:“ Tất cả đi tìm chết đi!”
Không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ, lúc mở mắt ra đã là đêm tối, mặt trãng treo trên bầu trời, trong phòng tối đen, chỉ có ánh đèn chiếu vào từ cửa sổ khiến ta an tâm một chút, ta đã nhịn đói một này một đêm. Ngẫm lại, ta thập thất Vương Gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu đói, mỗi bữa đều là sơn hào hải vị, đã bao giờ phải chịu qua tình cảnh như vậy, nghĩ đến liền không khỏi bi thương:“ Ô... Ðại Hoàng huynh, Nhị Hoàng huynh,Tam Hoàng huynh, Tứ Hoàng huynh...Thập Lục Hoàng huynh...Cứu ta về đi,,,Ðệ đệ các ngươi yêu thương nhất sắp chết đói ở cái nơi chim không đẻ trứng rùa không thèm ở, có trứng chim có rùa ta cũng không sợ chết đói, ít nhất những thứ đó có thế ãn...”
Có tiếng động! Ta vểnh tai, mở to hai mắt, nhìn cánh cửa phát ra tiếng động lạ, cửa mở ra. Bước vào là người mà ta đã nghĩ đến và nguyền rủa hắn nguyên một ngày Tư Ðồ Dật. Ta bổ nhào về phía hắn cả người đu lên, hai chân vòng qua thắt lưng, hai tay ôm vai, đầu chôn vào cổ hắn gào khóc lớn tiếng trách:“ Dật Dật, ngươi làm ta sợ muốn chết, ngươi không cần ta nữa sao?”
Hắn luống cuống tay chân vuốt lưng ta:“ Tôi mới tan ca.”
Ta nước mắt lưng tròng trách móc hắn:“ Ngươi vứt bỏ ta! Ngươi ngược đãi ta! Ngươi không cho ta ãn cơm! Ngươi muốn ta chết đói! Ngươi...huhuhu....Ngươi hôm qua nói yêu ta, hôm nay đã muốn bỏ ta!”
Tức là trên mặt hắn không có một chút áy náy nào, còn lớn tiếng nói:“ Tôi có để lại tờ giấy cho cậu đó!”
“Tờ giấy? Ở nơi nào?” Ta lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi hắn.
Hắn đặt ta xuống, đi đến bên giường, lấy tờ giấy trên gối đưa cho ta:“ Ðây, cậu xem!”
Ta cầm tờ giấy bé bằng bàn tay, nheo mắt nhìn nhìn lập tức chảy nước mắt:“ Tờ giấy bé như vậy, làm sao ta thấy được? Huống hồ ta không biết các ngươi sẽ để lại tờ giấy như thế này! Ta chỉ biết ngươi để ta đói! Ngươi sợ ta ãn xong không trả tiền! Ta đã nguyện ý chịu thiệt gả cho ngươi, ngươi còn so đo cái gì chứ.”
Hắn giơ hai tay lên:“ Ðược rồi, xem như ta sai, Vương Gia tôn kính, tiểu nhân vì ngài lập tức đi nấu nướng!”
Ta nín khóc mỉm cýời:“ Gọi ta là Tiểu Bạch!”