“Hay là, trước đưa bánh bao cho các nàng ăn đi? Thực ra ta cũng không
đói lắm.” Tần Duy Ngã thấy dáng vẻ sợ tái mặt của Tiểu Mễ, có chút không đành lòng.
“…” Nguỵ Thiên Thanh quay mặt sang một bên, không để ý đến hắn.
Tần Duy Ngã cho không được, mà không cho cũng không được, đành phải ngồi một bên cười ngây ngô.
“Ta họ Diêu, Diêu Tuyết Chiêu.”
Là y, chính là y! Tuy rằng khuôn mặt y thay đổi nhưng ánh mắt này, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta rét run này, cả đời nàng cũng không thể
quên được. Y còn nhớ mình không? Có nhớ tiểu nha đầu năm đó thích đi
theo biểu tỷ không?
Hửm? Cái tên quen thuộc làm cho Nguỵ Thiên
Thanh rốt cuộc như ý nguyện của Diêu Tuyết Chiêu đưa mắt nhìn về phía
nàng. Là nàng? Dung mạo của nữ tử trước mắt này xác thực có bóng dáng
của tiểu cô nương năm đó thích đi theo Thanh Thu.
Huynh nhận ra
muội không? Nguỵ đại ca huynh nhận ra muội không? Diêu Tuyết Chiêu kích
động đến mắt cũng đỏ lên. Người mình yêu sống lại, còn xuất hiện ngay
trước mắt nàng. Nàng rất muốn rất muốn vứt bỏ hết rụt rè của nữ nhân, cứ như vậy bổ nhào vào ngực y, kể hết nỗi lòng mình.
Nhìn đi nhìn
đi, các ngươi cứ nhìn nhau đi! Hừ! Đói chết các ngươi, đừng ai mong được ăn! Tần Duy Ngã tức giận hung hăng cạp một miếng bánh bao.
Dường như nhớ lại tình cảnh ngày đầu gặp Thanh Thu, Nguỵ Thiên Thanh có chút thất thần.
Ta cắn chết ngươi! Cắn chết ngươi! Tần Duy Ngã trừng mắt nhìn hai người
‘mắt đi mày lại’, từng miếng từng miếng cắn bánh bao trong tay.
Kết quả, không ngờ bị mắc nghẹn. “Ưm ưm!” Hắn dùng sức vỗ ngực mình, muốn nuốt xuống miếng bánh bao tắc ở cổ họng.
“Nương nương!!” Li Nhi hiếu thảo chạy tới vỗ thay mẫu thân.
Xong rồi xong rồi, ta vậy mà lại bị một miếng bánh bao làm cho nghẹn chết!
Thật là quá không đáng giá a! Tần Duy Ngã mặt xanh lè, có chút không thở nổi.
“Ngươi đang làm cái gì!” Nguỵ Thiên Thanh tỉnh táo lại, giương mắt liền thấy dáng vẻ như sắp tắt thở của Tần Duy Ngã.
Y vội vã lấy hồ lô nước đã chuẩn bị tốt trên lưng xuống, mở ra, một bên vỗ lưng Tần Duy Ngã, một bên đút nước cho hắn.
Tần Duy Ngã cực khổ nuốt xong miếng bánh bao, lại uống thêm hai ngụm nước
nữa, sau đó mới nhũn cả người tựa vào người Nguỵ Thiên Thanh thở thều
thào.
Quá nguy hiểm quá nguy hiểm! Một đời anh minh của mình thiếu chút nữa đã mất vì một miếng bánh bao.
“Bảo ngươi ăn nhanh lên, không phải bảo ngươi làm mình nghẹn chết!” Nguỵ
Thiên Thanh quả thực rất bội phục Tần Duy Ngã, ăn bánh bao cũng nghẹn
được như vậy.
Ô ô ô! Tần đại thiếu tìm được đường sống trong chỗ
chết chỉ có một suy nghĩ — từ nay về sau ngàn vạn lần không thể ăn bánh
bao lúc không vui!
Nhẹ nhàng vỗ lưng Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh sủng nịch lau nước mắt vương trên khoé mắt hắn.
Diêu Tuyết Chiêu đứng một bên, căn bản không có cách nào xen vào giữa hai
người. Có phải nàng đang thấy ảo giác không? Vì sao Nguỵ đại ca vốn luôn đối xử lạnh lùng lãnh đạm với mọi người, lại có thể ôm một nam tử với
biểu tình trìu mến như vậy?
“Tiểu thư?!” Tiểu Mễ đỡ lấy tiểu thư
lung lay sắp đổ, không rõ vì sao nàng lại kích động đến vậy khi đối diện với một nam tử xa lạ diện mạo phổ thông bình thường.
Thật là. Nguỵ
Thiên Thanh bất đắc dĩ, lấy yên hoả (pháo hoa) liên lạc Nhâm Dữ Phi đưa
cho y ra, hướng lên trời bắn một cái. Y vốn định mang Tần Duy Ngã đi
luôn, giờ nếu là biểu muội của Thanh Thu, y mặc kệ bỏ nàng lại thì không được.
“Nguỵ đại ca, huynh và hắn là…quan hệ thế nào?” Diêu Tuyết Chiêu thanh âm run rẩy, cực độ muốn biết tình hình hiện giờ của y thế
nào.
Nguỵ Thiên Thanh không trả lời. Chuyện của y và Thanh Thu
không liên quan đến người khác, chuyện của y và Duy Ngã càng không liên
quan đến người khác.
“Nguỵ đại ca…” Diêu Tuyết Chiêu thấy Nguỵ Thiên Thanh không để ý tới mình, thương tâm khóc nấc lên.
“Tiểu thư!” Tiểu Mễ thấy Diêu Tuyết Chiêu khóc, cũng bắt đầu sốt ruột nóng
nảy, nàng không nhìn ánh mắt của Nguỵ Thiên Thanh, can đảm hô một tiếng, “Tiểu thư nhà ta đang hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?”
“Ở đây không có Nguỵ đại ca nào cả, Diêu tiểu thư ngươi nhận nhầm người
rồi.” Nguỵ Thiên Thanh sắc mặt không đổi, tay vẫn ôm bả vai Tần Duy Ngã.
“Không, huynh rõ ràng chính là Nguỵ đại ca! Muội sẽ không nhận sai, tuyệt không nhận sai!” Diêu Tuyết Chiêu khóc hô, kiên trì tin tưởng trực giác của
chính mình.
Nguỵ Thiên Thanh giương mắt nhìn nàng, không cần phải nhiều lời nữa.
“Chủ nhân!” Người Nhâm Dữ Phi phái đi theo Tần Duy Ngã rốt cuộc xuất hiện.
“Hộ tống hai vị cô nương này tới nơi an toàn.”
Nguỵ Thiên Thanh giao phó một câu xong, liền cúi người bế Li Nhi, kéo Tần Duy Ngã nhún người phi đi.
“Nguỵ đại ca! Nguỵ đại ca!” Diêu Tuyết Chiêu chưa từ bỏ ý định, ở tại chỗ lớn tiếng kêu lên.
“Cứ như vậy mà đi à?” Tần Duy Ngã liếc Diêu Tuyết Chiêu chỉ còn là một điểm trắng, không thể tin Nguỵ Thiên Thanh cứ như vậy bỏ người lại.
“Hừ!” Ngươi còn muốn thương hoa tiếc ngọc hả! Nguỵ Thiên Thanh nổi giận, suy
nghĩ nên hảo hảo sữa chữa cái tên ngu ngốc này thế nào.
Người này đúng là lạnh lùng ghê, người ta hai mắt trông mong nhìn y như vậy, y
thế nhưng tuyệt không động tâm. Tần Duy Ngã bĩu môi, xấu xa nghĩ, cứ như quên mất người vừa rồi tức đến nghẹn bánh bao, thiếu chút nữa chết lăn
quay là ai.
Hiện tại ngươi đối xử với nàng như vậy, nhỡ mai sau
ngươi ngứa mắt chán ghét ta rồi, chẳng lẽ cũng sẽ… Tưởng tượng đến đây,
Tần Duy Ngã liền thấy vô cùng vô cùng không cam lòng.
Ta xuất môn lâu như thế, mĩ nhân ta thích còn chưa thấy đâu, đã tạo cơ hội cho
ngươi đụng mặt tình nhân cũ, không công bằng! Đúng là không công bằng!
“Không công bằng cái gì?!” Nghe Tần Duy Ngã nhỏ giọng nói thầm, Nguỵ Thiên Thanh dừng lại hỏi.
“Ta không tìm được mỹ nhân mà ngươi lại tìm được! Không công bằng!!” Tần
Duy Ngã không chú ý mình đã nói hết suy nghĩ trong đầu ra, theo phản xạ
trả lời câu hỏi của y.
“Phải không?” Gân xanh trên trán Nguỵ
Thiên Thanh nhảy a nhảy không ngừng, nguyên bản định trở về sẽ đối xử
tốt với hắn, hiện tại hoá thành xúc động muốn đánh hắn một trận.
“Đúng…Mới là lạ! Ta sao có thể có suy nghĩ như thế chứ! Đó là chuyện không có khả năng! Ha ha ha ha…” Lần này mới nói được một từ, Tần Duy Ngã đã phát
hiện mình nói sai. Hắn ý đồ né tay Nguỵ Thiên Thanh, cách xa hắn một
chút, nhưng đôi tay kia như cứng như sắt đúc, làm thế nào cũng bất động.
Hảo! Hảo! Hảo! Trong mắt ngươi chỉ có mỹ nhân! Ta liền xem ngươi đi tìm mỹ
nhân kiểu gì. Nhìn nhìn phương hướng, Nguỵ Thiên Thanh nhắm chuẩn một
chỗ, cấp bách chạy về phía đó.