“Đại ca?” Nhâm Dữ Phi không ngờ sẽ gặp Nguỵ Thiên Thanh ở nơi này, nhớ
tới lần cuối cùng gặp mặt không được thoải mái vui vẻ giữa ha người,
nhất thời gã có chút không biết làm sao.
“Đệ tới có việc?” Nguỵ Thiên Thanh như thể chưa có gì xảy ra, ngữ khí bình thường.
Nhâm Dữ Phi thấy y không có ý trách mình, yên lòng nói ra chuyện tình do thủ hạ của mình nghe ngóng được cho Nguỵ Thiên Thanh.
Nguyên lai, từ lần trước sau khi Nguỵ Thiên Thanh mang Li Nhi xuống trấn nhỏ
dưới chân Hoàng sơn gặp Lưu Học Ân, bị mỗ mỗ đại hiệp chạy qua nhìn
thấy, trong chốn giang hồ liền nảy sóng ngầm mãnh liệt, rất nhiều đại
môn phái từng dính dáng tới Nguỵ Thiên Thanh không hẹn mà đồng loạt
triệu hồi đệ tử môn hạ, đóng cửa từ chối tiếp khách. Các loại binh tôm
tướng tép cũng bắt đầu rục rịch, những người này mặc dù không đủ khả
năng gây ra nguy hiểm gì, nhưng để chắc chắn, Nhâm Dữ Phi vẫn dặn dò thủ hạ phải chặt chẽ chú ý đường đi nước bước của bọn họ.
Lần này
nghe nói bọn họ muốn mở hội nghị anh hùng gì gì đó ở thành Tô Châu, Nhâm Dữ Phi cảm thấy ngoại trừ nực cười, còn càng nhiều thêm khinh thường
với những kẻ tự cho là thanh cao trong sạch này.
Hừ! Chỉ bằng mấy kẻ này ư…Nguỵ Thiên Thanh căn bản không cho là đúng, rồi đột nhiên y
lại nhớ tới, chính là vì những tiểu nhân vật y chưa bao giờ đặt vào mắt
này, đã khiến y và Thanh Thu mãi mãi âm dương cách biệt.
Tần Duy
Ngã mặc dù biết chút võ công, nhưng cũng chưa từng chân chính đối địch.
Hơn nữa, nếu gặp phải kẻ nào võ công tốt một chút, hắn cũng chỉ có thể
chạy trối chết.
Giống như lần trước hắn bị người đuổi giết, cho
nên mới có thể bị y cứu. Tuy rằng hiện tại y một mực đi theo hắn, nhưng
khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà loại ngoài ý muốn này y tuyệt đối không thể cho phép nó xảy ra. Trong đầu Nguỵ Thiên
Thanh chợt nhớ tới lời nói mớ của Tần Duy Ngã vừa rồi.
Tuyệt thế võ công sao…
Y nhớ Chu quả trong cấm địa của Ma cung hình như đang đúng ngày chín
muồi. Trước kia thường xuyên nghe Quản Linh Nhi nhắc tới công hiệu của
loại quả này, cho nên Nguỵ Thiên Thanh nhớ rất rõ ràng.
“Đệ giúp huynh coi chừng hắn một lát, huynh muốn đi một nơi, có thể sẽ tốn một chút thời gian.”
“Đại ca muốn đi đâu?” Nhâm Dữ Phi đột nhiên xuất hiện dự cảm bất hảo.
“Ta đến Ma cung lấy một thứ.” Nguỵ Thiên Thanh cũng không giấu gã.
“Thứ gì vậy?”
“Đệ đừng hỏi nhiều, làm theo lời huynh là được rồi.” Nói xong, y nhún người một cái, biến mất trong bóng tối, bỏ lại Nhẫm Dữ Phi.
“Đại ca huynh chậm đã, đệ đi cùng huynh!” Nhâm Dữ Phi không an tâm lập tức đuổi theo.
….
Chính là không ngờ tới, y thiên tân vạn khổ lấy được đồ từ Ma cung trở về,
đập vào mắt lại là cảnh tượng Tần Duy Ngã sầu mi khổ kiếm gác đêm cho
hai nữ tử.
Ngươi muốn làm một nam nhân thương hoa tiếc ngọc đến
vậy sao? Nguỵ Thiên Thanh hoảng sợ luống cuống, thật muốn tìm một cái
dây thừng trói Tần Duy Ngã vác về nhà, không bao giờ thả hắn ra nữa.
Nhưng đến khi lại gần hắn, y lại nghe thấy hắn nhỏ giọng nói cái gì: Mệt mỏi
quá đi! Làm nam nhân tốt đúng là mệt! Biết thế chẳng thà thành thật ở
nhà, chịu cái tính nhỏ mọn hẹp hòi kia còn hơn…Sau đó là vô số tiếng thở dài.
Nghe được lời ai oán của hắn, Nguỵ Thiên Thanh vô cùng đau
lòng, y nhẹ nhàng ôm Tần Duy Nghĩ vào ngực, đang chuẩn bị bày tỏ cõi
lòng, ai ngờ Tần Duy Ngã chỉ ngước lên nhìn y một cái, liền tự động
nhích vào lòng y, nhắm mắt, ngủ khò.
“Ngươi đúng là tên không có
cốt khí, cả ngày chỉ biết nghĩ mấy cái ngu ngốc, sao ta lại coi trọng
ngươi cơ chứ?” Nguỵ Thiên Thanh vuốt lại mấy sợi tóc rối cho hắn, trong
lòng cảm khái hàng vạn lần.
…
“Nương nương ăn bánh bao.” Li Nhi cầm một cái bánh bao to bự trong tay cha, chạy đến trước mặt Tần Duy Ngã.
Đây là Li Nhi kiên quyết đưa cho mình, không phải là mình muốn lấy. Tần Duy Ngã nhăn nhó cầm bánh bao cắn một miếng, một bộ ‘rất không cam nguyện’.
“Thơm quá a…”
Tiểu Mễ bụng đã sớm rỗng tuếch, bị từng đợt hương thơm của thịt đánh thức.
“A! Có bánh bao, lại còn đang nóng! Tiểu thư tiểu thư mau tỉnh, có bánh bao nóng ăn!” Ánh mắt Tiểu Mễ chỉ nhìn theo bánh bao trong tay Tần Duy Ngã
và Li Nhi, nước miếng chảy ròng ròng chạy tới đánh thức Diêu Tuyết
Chiêu.
“Cái gì…” Diêu Tuyết Chiêu còn chưa tỉnh ngủ.
A –!
Sao mình lại quên mất hai người này chứ! Tần Duy Ngã giờ mới nhớ tới hai chủ tớ này hình như biết Nguỵ Thiên Thanh, bọn họ mà nhìn thấy y thì
nguy.
“Nguỵ Thiên Thanh!!!!” Tần Duy Ngã mở to hai mắt chỉ về phía sau hai người, hét to một tiếng.Quả nhiên, Diêu Tuyết Chiêu và Tiểu Mễ sốt ruột tìm người lập tức quay đầu
ra sau nhìn. Tần Duy Ngã nắm chắt thời điểm đem mặt nạ da người hôm
trước hắn dùng dán lên mặt Nguỵ Thiên Thanh.
Hừ! Cái tên đại sắc quỷ phong lưu khắp nơi ngươi, Tần Duy Ngã dán xong, hung tợn trừng y một cái.
Nguỵ Thiên Thanh vốn đã bị tiếng la của Tần Duy Ngã làm cho sửng sốt, nào
biết được hắn đang suy nghĩ gì? Nhìn ánh mắt ‘ta sẽ tính sổ với ngươi
sau’ của hắn, Nguỵ Thiên Thanh chỉ thấy mạc danh kì diệu.
Có tính sổ cũng là mình tính với hắn chứ…
“Tần công tử, sáng sớm ngươi không có việc gì làm đúng không!” Tiểu Mễ đứng
dậy cũng Diêu Tuyết Chiêu tìm người nửa ngày cũng không thấy bóng dáng
nào, nghĩ Tần Duy Ngã đang trêu chọc mình và tiểu thư, nhất thời nàng
tức giận chạy tới chỗ Tần Duy Ngã, muốn mắng hắn một chút.
Mới vừa chạy hai bước, nàng liền thấy bên cạnh Tần Duy Ngã còn một nam tử cao lớn không quen biết.
“Hắn là ai vậy!” Tiểu Mễ lập tức chắn trước người tiểu thư nhà mình. Vậy mà
lại để một nam tử xa lạ tới gần tiểu thư lúc ngủ say, nàng thật đúng là
thất trách.
“Hắn…” Tần Duy Ngã đảo mắt, muốn tìm một lý do không chê vào đâu được.
“Ta là tướng công của hắn.” Không biết vì cớ gì, Nguỵ Thiên Thanh không
muốn nhìn thấy Tần Duy Ngã mặt mày hớn hở với người khác.
“Cái gì!!”
Thanh âm hai người đồng thời vang lên. Một người là Tiểu Mễ vừa nghe được
chuyện kì quái nhất trên đời, một người là Tần Duy Ngã đang quá sợ hãi.
“Không…Không…Không không! Ta…Ta…” Tần Duy Ngã mặt đỏ lên, không biết nên bào chữa thế nào.
“Thì ra ngươi là nữ phẫn nam trang!!” Tiểu Mễ chỉ vào Tần Duy Ngã, mặt lộ vẻ ‘ta đây đã biết’.
Phốc! Tần Duy Ngã chỉ muốn ngửa mặt lên trời phun máu. Ta đường đường một đại nam nhân anh tuấn tiêu sái thế này, ngươi vậy mà dám nói ta là nữ phẫn
nam trang?! Mắt ngươi mọc ở chỗ nào vậy?
“Nương nương, ăn bánh
bao.” Li Nhi gặm xong bánh bao trong tay mình rồi, ngẩng đầu nhìn thấy
bánh bao của mẫu thân mới cắn một miếng, liền hảo tâm nhắc nhở mẫu thân, phải tranh thủ còn nóng ăn mới ngon.
“Ta nói mà, bảo sao ngươi
luôn nói nương tử ngươi thế này thế kia, nhưng mãi vẫn không thấy người
đâu, nguyên lai! Ngươi mới là nương tử của người ta!” Tiểu Mễ mặc kệ Tần Duy Ngã chịu được hay không, lớn tiếng tuyên bố cách nhìn của mình.
….Tần Duy Ngã bị tiếng gọi của Li Nhi làm cho sặc cả khí, giờ nghe được Tiểu
Mễ nói vậy, nước mắt chỉ muốn ào ào tuôn rơi. Ô ô ô! Tôn nghiêm nam nhi
của ta…
“Xin hỏi quý tính công tử?” Diêu Tuyết Chiêu đứng sau
Tiểu Mễ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguỵ Thiên Thanh. Thân hình này,
giọng nói này, nếu không phải khuôn mặt không giống, thì đây chính là
Nguỵ Thiên Thanh.
“Tại hạ họ Nhâm, Nhâm Trọng Sinh.” Nguỵ Thiên
Thanh rất kì quái tại sao nữ tử này lại dùng ánh mắt thâm tình như vậy
nhìn mình, trong trí nhớ của y, hình như cũng không quen biết gì nàng.
Nhưng vì phối hợp với Tần Duy Ngã, y vẫn là thuận miệng lấy một cái tên. (Ôi cái tên, anh Nhâm Sống Lại.)
“Nhâm…Trọng Sinh…?” Diêu Tuyết Chiêu nghiền ngẫm từng chữ cái tên này, như thể muốn tìm ra thứ gì bên trong đó.
“Ôi!” Tần Duy Ngã thấy hai người ‘ngươi tới ta đi’, tự dưng cảm thấy bực bội
hết sức. Hừ! Không phải chỉ là một nữ tử diện mạo không tồi thôi sao,
nhìn ngươi mắt mở trừng trừng kìa!
Vì để kéo sự chú ý của Nguỵ Thiên Thanh về, Tần Duy Ngã nghiêng mình một cái, làm bộ như sắp ngã xuống.
Nguỵ Thiên Thanh duỗi tay, ôm hắn vào lòng, “Ngươi cẩn thận một chút.”
Nghĩ không ra thì khỏi nghĩ, Nguỵ Thiên Thanh cũng không muốn dây dưa nhiều
với một nữ tử xa lạ, liền đỡ Tần Duy Ngã ngồi xuống một góc, không hề để ý tới Diêu Tuyết Chiêu.
“Mau ăn đi.” Đổi chiếc bánh bao nguội ngắt trong tay Tần Duy Ngã thành một chiếc nóng hôi hổi, Nguỵ Thiên Thanh thúc giục.
“Này! Sao ngươi có thể như vậy, thế chúng ta ăn cái gì?” Tiểu Mễ nhìn trong
bọc nhỏ chỉ còn hai chiếc bánh bao, giờ lại bị Tần Duy Ngã đổi đi một,
chỉ còn một chiếc, liền lập tức hét ầm lên.
Nguỵ Thiên Thanh lạnh mặt nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục dặn dò Tần Duy Ngã, “Mau ăn một
chút đi, ăn xong rồi chúng ta đi đường tốt hơn.”
Tiểu Mễ bị sát
khi của Nguỵ Thiên Thanh doạ cho không dám nói gì nữa, nàng sợ hãi lui
đến bên người Diêu Tuyết Chiêu, không biết nên làm thế nào cho phải.
———————————————————————
Bực bội với chị Tiểu Mễ gạo kê này hết sức, đã bám theo bắt vợ người ta
canh cho mình ngủ rồi, còn đòi bánh bao người ta mua cho vợ người ta
nữa, người đâu mà mặt dày dữ -_-