Đây là một ngày trời trong nắng ấm, trước ngày thành thân của Tần Độc Tôn và Quản Linh Nhi một ngày.
Tần Độc Tôn và Quản Linh Nhi ngọt ngào hạnh phúc đi đến một nơi phong cảnh tươi đẹp cách Tiếu Ngạo sơn trang không xa.
“Linh Nhi, ngày mai chúng ta sẽ thành thân!” Tần Độc Tôn thâm tình chân thành nhìn Quản Linh Nhi bên cạnh.
“Sao nào? Không muốn?” Quản Linh Nhi ngồi dưới đất, vẻ mặt ý cười nhìn hắn.
“Không…Không phải.” Tần Độc Tôn do dự, không biết nên mở miệng thế nào.
“Sao cứ ấp a ấp úng vậy? Có cái gì thì ngươi nói đi chứ!” Quản Linh Nhi mở
to đôi mắt đẹp sáng trong, ‘thuần khiết không tỳ vết’ nói.
Ta nói thế nào đây! Tần Độc Tôn ngồi xuống cạnh nàng, thực sự không biết phải bắt đầu thế nào.
“Ngươi sao lại giống đại ca ngươi, có cái gì thì nói rõ ra đi!” Quản Linh Nhi mất kiên nhẫn, bĩu môi hất đầu sang một bên.
“Ta, ta là muốn…” Tần Độc Tôn tận lực muốn biểu đạt suy nghĩ của mình, nhưng mới nói vài từ, mặt đã đỏ bừng.
Quản Linh Nhi nhìn dáng vẻ đáng yêu của hắn, trong lòng vui như hoa nở.
“Ngươi muốn gì vậy?” Nàng tung một cái mị nhãn cho hắn, phong tình vạn chủng tựa vào người hắn.
“Ta…Ta…” Tần Độc Tôn càng không cách nào nói rõ.
“Hừ!” Thấy mặt hắn đỏ như sắp chảy máu tới nơi, Quản Linh Nhi cũng không chọc hắn nữa. Ngày mai chính là ngày quan trọng nhất của hai người, nói
không kích động là gạt người. Nàng là tân nương, hẳn là phải ở trong
cung chờ Tần Độc Tôn tới đón, nhưng mà nàng sợ đường xá xa xôi sẽ xảy ra sơ suất, cho nên nàng quyết định đến Tiếu Ngạo sơn trang. Mai để hắn
đến một cứ điểm của cung cách trang hai mươi dặm tới đón nàng đi.
“Ta là, ta là muốn hỏi ngươi một chuyện!” Thấy Quản Linh Nhi sinh khí, Tần
Độc Tôn cắn chặt răng, vẫn là quyết định nói rõ ràng. Dù sao, cái này
liên quan đến hạnh phúc cả đời của hắn a!
“Hử?” Quản Linh Nhi quay qua nhìn hắn, chuẩn bị hỏi gì đáp nấy.
“Cái kia…Ngày mai…Buổi tối ngươi…Ngươi có thể không biến đổi được không?”
Tần Độc Tôn đỏ mặt nói líu ríu, dù sao nói chuyện này với một cô nương
quả thực là có chút thất lễ, song chuyện này hai người cần phải nói rõ
ràng.
“Không biến đổi? Không biến đổi cái gì?” Không đầu không đuôi, Quản Linh Nhi chẳng hiểu gì.
“Ừm!! Ta là nói ngươi có thể không biến thân được không?” Thanh thanh cổ, Tần Độc Tôn nâng giọng lên một chút.
“Không thể.” Quản Linh Nhi trực tiếp phủ quyết.
Tần Độc Tôn đang định nói rõ thêm một chút nhất thời mắc nghẹn.
“Vậy…Động phòng của chúng ta…” Thế nào bây giờ?
“Tất nhiên là giống ngày đó rồi!” Quản Linh Nhi trả lời đương nhiên.
“Như vậy sao được!” Tần Độc Tôn kích động đứng dậy.
Ngày ấy là do bắt buộc, tuy rằng hắn mất đi khí thế nam nhi, nhưng đó là do
tình thế bắt buộc không còn cách nào khác. Vốn hắn nghĩ chỉ cần Quản
Linh Nhi không biến thân, vậy thì mình khổ sở một đôi lần cũng không cần phải đi so đo nữa.
Nhưng mười ngày trước khi thành thân, đột
nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nếu nàng ở cùng mình
mà không kích động, vậy há chẳng phải nàng không yêu mình?? Nếu nàng hữu tình với mình…đến ngày đại hỉ đặc biệt như thế, sao có thể không kích
động?? Nếu nàng kích động, vậy mình không phải là trở thành cái người
nằm dưới kia…Trời ơi! Vậy mình sẽ trở thành giống đại ca, cả đời không
ngửa mặt lên được ư?!
“Vì sao lại không được! Ngày đó không phải
ngươi rất thoải mái sao?” Quản Linh Nhi hồi tưởng, khẳng định ngày đó
hai người bọn họ triền miên, hắn quả thực hưởng thụ.
“Đó là hai chuyện khác nhau!!” Tần Độc Tôn rống to.
“Sao lại là hai chuyện khác nhau? Rõ ràng là cùng một chuyện!”
“Ta…” Tần Độc Tôn không nói lại được nàng, đành phải ôm một tia hi vọng cuối cùng.
“Ta là tướng công của ngươi, tất nhiên muốn làm tròn trách nhiệm của vi
phu. Ta…Ta là nói ta muốn làm chuyện ngươi đã làm với ta! Có được
không?”
Cái này Quản Linh Nhi nghe hiểu, nàng cười ‘ha ha’ hai tiếng, rõ ràng đáp, “Được!”“Thật sao!!” Tần Độc Tôn cao hứng muốn nhảy cẫng lên.
“Chỉ cần tối mai ngươi cho ta dùng mê dược vô cùng hiệu nghiệm, chính là
loại mê dược khiến người ta dù trúng mấy đao cả người cũng không có cảm
giác! Ngươi muốn làm gì ta thì làm!” Quản Linh Nhi còn nghiêm túc suy
nghĩ biện pháp cho hắn.
“Như vậy rất…” Tốt… Khuôn mặt tươi cười của Tần Độc Tôn cứ vậy cứng đơ tại chỗ.
Duy Ngã và Thiên Thanh.
“Nguỵ Thiên Thanh!” Tần Duy Ngã tay chống thắt lưng, tức giận trừng Nguỵ Thiên Thanh đang đọc sách.
“Ngươi uống rượu?” Hương rượu nồng đậm từ người hắn truyền đến, làm cho Nguỵ Thiên Thanh nhíu mày.
“Nguỵ Thiên Thanh!! Hôm nay ta phải nói rõ ràng với ngươi!!” Tần Duy Ngã cố tình chỉ vào Nguỵ Thiên Thanh, lớn tiếng hô.
Để ngươi đi tâm sự với đệ đệ ngươi, ngươi thế mà lại chạy đi uống rượu! Nguỵ Thiên Thanh không muốn so đo với tửu quỷ.
“Ta đường đường là một nam nhi đầy nhiệt huyết! Tuyệt không thể để ngươi
khi dễ đến tận cùng!” Tần Duy Ngã như niệm kinh, nhắc lại mấy lời hắn
mới nghe được từ chỗ Tần Độc Tôn.
“Ngươi muốn đánh thức Li Nhi sao?” Nguỵ Thiên Thanh đi qua đỡ lấy hắn.
“Ta phải làm tướng công của ngươi, ngươi phải nghe lời ta! Làm nương tử của ta!!” Tần Duy Ngã lảo đảo túm áo Nguỵ Thiên Thanh, lớn tiếng tuyên bố.
Người này không biết rốt cuộc đã uống bao nhiêu, nói linh tinh hồ đồ cả rồi.
“Ta là nam nhi đỉnh thiên lập địa! Ta…Ta phải nằm trên!” Tần Duy Ngã chỉ tay lên trời, kiên trì nói cho xong.
Ngươi muốn nằm trên? Không phải vẫn thường thế sao. Nguỵ Thiên Thanh cũng không miệt mài theo đuổi, bắt đầu cởi y phục cho hắn.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?! Không được! Không cho ngươi cởi y phục của ta. Muốn cởi!
Cũng là ta cởi…Cởi cho ngươi!!” Tần Duy Ngã đẩy tay y ra, không cho y
cởi vạt áo của mình. Sau đó, hắn cao thấp đánh giá Nguỵ Thiên Thanh, hai tay bắt đầu cởi y phục của y.
Ngươi cởi như vầy, đến sáng mai chưa chắc đã xong. Nguỵ Thiên Thanh thở dài, tự mình cởi y phục phụ hắn.
“Đúng! Chính là như vậy! Ngươi…Ngươi nằm lên giường đi!” Tần Duy Ngã vừa nói vừa nấc một cái.
…Nguỵ Thiên Thanh nhìn hắn đến đứng cũng không vững còn sai sử người khác, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Mau ngủ đi.” Nguỵ Thiên Thanh đỡ hắn ngồi xuống giường, tay y vừa buông hắn đã ngã phịch xuống.
“Ta muốn nằm trên!! Ta muốn nằm trên!!” Tần Duy Ngã cảm giác mình sắp lại nằm dưới rồi, lập tức vội vã hô ầm lên.
Ngươi muốn nằm trên, vậy ta cho ngươi nằm trên. Nguỵ Thiên Thanh cởi sạch y
phục của hắn xong, kéo hắn một cái, để hắn ngồi lên người mình.
“Ưm…” Cảm giác được vật thô to nóng bỏng, Tần Duy Ngã khó nhịn vặn vẹo thắt lưng.
“Ngồi ngoan không được nhúc nhích.” Nguỵ Thiên Thanh vỗ vỗ cánh mông trắng trẻo của hắn, để cho hắn không lộn xộn nữa.
“Ta mới…Ta mới là tướng công…” Tần Duy Ngã cũng không rõ mình định nói gì.
“Ngươi muốn làm tướng công cũng được, trong mơ ta nhất định sẽ để ngươi làm.”
Nguỵ Thiên Thanh ý xấu cắn cắn xương quai xanh hắn, lưu lại thật nhiều
hồng ngân trên đó.
“Thiên Thanh…Thiên Thanh…” Tần Duy Ngã ăn đau, bất an gọi tên y.
“Duy Ngã, ta ở đây!” Hôn lên khuôn mặt Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh cũng bắt đầu kích động.
Tần Duy Ngã chỉ thấy trong người khó chịu như bị lửa thiêu đốt, mong mỏi
Nguỵ Thiên Thanh dập lửa giúp mình, mấy thứ khác đã chẳng còn quan
trọng.
“Đêm nay ta nhất định sẽ đút ngươi ăn no, để ngươi không
còn tâm tư đi nghĩ đến kẻ khác nữa.” Nguỵ Thiên Thanh nói xong, liền vùi đầu vào khuôn ngực nõn nà của Tần Duy Ngã, tuỳ ý phóng túng.
……..Đêm chỉ vừa mới bắt đầu.