Đồ đệ của Y thánh thành thân, đây vốn là đại hỉ sự, thêm cả mấy lời đồn
đãi nhảm nhí xào xáo lại, người đến dự lễ lại càng thêm tấp nập náo
nhiệt.
Có người trong giang hồ quan tâm hỏi, theo lời đồn Kiếm đế là một sát tinh gặp người liền giết, hẳn phải nên kính nhi viễn chi
(tôn kính mà không gần gũi) với y mới đúng chứ? Vì cớ gì những người đó
lại như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy?
Đáp, lần này đồ đệ Y
thánh đại hôn, những người đến dự có rất nhiều nhân vật quan trọng ngày
thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thần thấy đầu không thấy
đuôi).
Hết thảy những người mang danh thượng hào trong giang hồ,
đặc biệt là những cao nhân ẩn cư đời trước, đều có quan hệ tốt với Y
thánh, lần này hơn phân nửa sẽ tới chúc mừng. Quan trọng hơn là, Âm đế
đã lâu không lộ diện cũng sẽ tới. Loại cao thủ cao đến không thể cao hơn như gã, mai sau biết đi đâu chiêm ngưỡng đây! Cho nên, cơ hội tốt như
vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ rồi.
Người nọ lại hỏi, các ngươi không sợ Kiếm đế cũng tham gia, sau đó nổi điên giết chóc sao?
Ha ha ha ha! Mọi người cười to, có nhiều cao nhân ở đó như thế, cho dù có
gì vạn nhất, vậy cũng sẽ có bọn họ gánh vác, sợ cái gì!
“Những
người này tới làm gì đây?” Tần Duy Ngã nép ở cửa nhỏ cạnh đại viện, nhìn thấy mấy tên không mời mà tới, trong lòng lão đại không vui rồi.
“Huynh làm gì thế!” Tu Hoa Bế Nguyệt không biết lén lút đứng sau hắn khi nào, đạp vào mông hắn một cước.
A —! Tần Duy Ngã đau đến doạ người kêu lên, hắn quay đầu lại, một bộ muốn ăn tươi nuốt sống hai tỷ muội.
“Gì hả! Định khi dễ bọn muội à!” Hai tỷ muội trăm miệng một lời chống thắt lưng nhìn hắn.
Hừ, bỏ đi, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân! Tần Duy Ngã nhịn lại nhịn,
rốt cuộc quyết định không thừa lời với các nàng, xoay người rời đi.
Thấy Tần Duy Ngã đi đường cà nhắc, hai tỷ muội ý xấu ở phía sau cố ý nói
không lớn không nhỏ, “Ai nha! Miệt mài quá độ sẽ chết sớm đó! Có cần bọn muội điều chế vài viên đại bổ cho huynh không!”
Ma quỷ…Hai đứa này mới là ma quỷ chân chính! Tần Duy Ngã làm bộ không nghe thấy, xám xịt đào tẩu.
Trở về tiểu viện của mình, Tần Duy Ngã ngồi trên giường sinh hờn dỗi.
Hôm qua hắn cùng Độc Tôn uống rượu tán gẫu, không biết say lúc nào, lúc nào quay về phòng cũng không biết nốt. Chờ đến khi thanh tỉnh hắn mới phát
hiện, mình đã là con cá trơn bóng, chỉ có thể mặc người xâm lược.
“Mai, mai là…ngày, ngày đại, đại hỉ của…Độc Tôn…Ngươi, ngươi đừng…”
Không biết là đã canh mấy, cũng không biết người nọ đã va chạm trong thân thể hắn bao lâu, nhưng cảm giác đau nhức nơi thắt lưng và dính ướt nơi giữa đùi nói cho hắn biết, đây không phải là mới bắt đầu.
“Hừ!” Ai
bảo ngươi uống thành con mèo say luý tuý, còn chạy tới khiêu khích ta.
Nguỵ Thiên Thanh cố ý đỉnh mạnh về trước một cái, nhìn thấy dáng vẻ rên
rỉ căng chặt bụng của Tần Duy Ngã, cười đến nheo mắt lại.
Di?
Ngươi cười? Đã lâu chưa thấy người cười như vậy rồi…Tần Duy Ngã đang
định mắng y ý xấu, chợt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của y, nhất thời
ngây ngốc.
“Nhìn cái gì vậy!” Nguỵ Thiên Thanh ôm hắn ngồi lên đùi mình, khẽ hôn lên môi hắn một cái.
“Không…” Bị tươi cười kia làm cho say mê đỏ hồng hai mắt, Tần Duy Ngã chôn đầu trên vai y, cảm thụ nhiệt độ cơ thể y.
“Ngu ngốc!” Nguỵ Thiên Thanh không biết hắn đang kích động cái gì, chỉ thầm
muốn hảo hảo cùng hắn ôn tồn triền miên. Bàn tay to vừa động đã nâng eo
nhỏ của hắn lên, sau đó đè xuống thật mạnh.
“A —” Kích tình trong người Tần Duy Ngã tuôn ra mãnh liệt, hắn cắn lên bả vai Nguỵ Thiên
Thanh, thân thể nhấp nhô lên xuống, miệng phát ra từng tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Duy Ngã…” Nguỵ Thiên Thanh bị cắn có chút đau, nhưng y
không ngăn cản ‘hành động hung ác’ của hắn, mà nhẹ giọng gọi tên hắn,
càng thêm cuồng dã từ dưới đỉnh lên.
“A…Thiên Thanh…A!” Nghe được y gọi tên mình, Tần Duy Ngã hưng phấn đến nỗi tưởng như mình sẽ lập tức bay lên trời.
Ngươi gọi tên ta…Thiên Thanh, rốt cuộc ngươi cũng rõ ràng, người triền miên
cả đời với ngươi là ta…Là ta, Tần Duy Ngã! Không phải Thẩm Thanh Thu,
lại càng không phải là những người khác… Chính là — ta!
Cảm giác
tiểu huyệt đang tiếp nhận mình bắt đầu co rút mãnh liệt, Nguỵ Thiên
Thanh mau chóng lấy tay siết ngọc hành của Tần Duy Ngã, không cho hắn
tiết ra trước.
“Ân! Thiên Thanh…Không…” Tần Duy Ngã uốn éo thắt lưng muốn tránh thoát khỏi ma chưởng ngăn trở mình lên thiên đường.
“Đừng! Duy Ngã….Chờ ta, chờ ta cùng nhau…” Nguỵ Thiên Thanh ấn Tần Duy Ngã
xuống giường, thuận thế nâng một chân hắn bắt đầu đợt công kích cuối
cùng.
“Thiên…A a ~ A –!!” Tần Duy Ngã túm chặt chăn, trước mắt hiện lên một quầng sáng chói mắt, sau đó tiết ra.
…
Cái tên hỗn đản không biết tiết chế kia! Tần Duy Ngã xoa a xoa thắt lưng
còn hơi bủn rủn. Hôm qua sau khi hắn tỉnh rượu, y còn dám lôi kéo hắn
làm ba hiệp mới chịu bỏ qua. Nếu lại giống như hồi trước, buổi tối vận
động, ban ngày ngủ, thế thì thà cả ngày hắn đối diện với một cái mặt
cứng đờ như băng còn hơn!
“Ngươi lại đang thầm thì cái gì vậy?”
Nguỵ Thiên Thanh đi cùng Nhâm Dữ Phi tra xét tình hình xung quanh một
chút, thấy không thấy có dị trạng gì, y lập tức bỏ Nhâm Dữ Phi lại, trở
về xem Tần Duy Ngã, nào ngờ vừa vào cửa đã thấy hắn một mình đứng đó bày cái mặt như quả mướp đắng, thầm thà thầm thì một mình.
“Hừ!” Tần Duy Ngã không muốn nhìn y. Nếu không phải do y, giờ hắn hẳn đang đứng ở trong đại sảnh cùng cha nương xã giao đón tiếp với khách nhân rồi.
“Lại nổi giận cái gì rồi?” Nguỵ Thiên Thanh biết hôm qua mình hơi quá, khiến hắn đi đứng không tiện, nhưng mà nếu hắn không chạy tới câu dẫn y, sau
đó còn hai mắt hồng hồng làm y rối loạn cõi lòng, thì y cũng chẳng biến
hắn mệt thành ra vậy.
Ai! Khả năng tự chủ đánh kiêu ngạo của mình đứng trước mặt hắn, quả thực là một kích đổ sập, một chút tác dụng cũng không có a!
“Sắp bắt đầu hành lễ rồi.” Tần Duy Ngã rầu rĩ nói.
“Ta đỡ ngươi đi xem.”
“Không đi.” Không phải là thành thân sao, có gì mà nhìn. Lại không có phần của hắn!
“Chờ đám người nhiều chuyện này đi, ta cũng sẽ để ngươi mặc tân giá y (áo cô dâu mới).”
Thì ra hắn mong muốn chuyện này…Nguỵ Thiên Thanh ngẫm lại hai người đã ở
bên nhau lâu như vậy, tuy rằng đều là nam nhân, nhưng dù sao cũng đã là
phu thê, để cho hắn không danh không phận đi theo mình, quả thực đã
khiến hắn uỷ khuất rồi.
“Ai muốn gả cho ngươi chứ!!” Tần Duy Ngã ngượng ngùng nói.
“Nhưng ta muốn lấy ngươi a! Muốn giữ ngươi cái tên tai hoạ hại ta không thể
chuyên tâm luyện kiếm này ở bên mình cả đời.” Nguỵ Thiên Thanh nâng mặt
hắn lên, còn nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt hắn.
“Ngươi…Ngươi
là giả mạo đúng không?” Nửa ngày, Tần Duy Ngã mới phun ra một câu, đã
vậy còn liếc mắt cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới Nguỵ Thiên Thanh
một phen.
“Nói gì vậy!” Nguỵ Thiên Thanh dở khóc dở cười, vất vả
lắm mới có chút không khí, y muốn hảo hảo nói chuyện với hắn, cớ sao hắn cứ luôn có khả năng đạp đổ công lao của y vậy!
“Thành thật nói đi! Bình thường mặt ngươi đều lạnh ngắt cơ mà!”
Sao có thể chứ, mấy lời buồn nôn này sao mà phun ra từ cái mặt chảy thượt,
cái miệng cứ mở ra là đông chết một đống người của Nguỵ Thiên Thanh cho
được.
“Ngươi! Ngươi đúng là…” Nguỵ Thiên Thanh bị chọc tức nói
không nên lời. Một ngày nào đó, y nhất định sẽ bị cái người tên Tần Duy
Ngã ngu ngốc này chọc cho tức chết!
“Vậy giờ ngươi đi ra ngoài hay là ở đây?”
“Đi ra ngoài!” Trên mặt Tần Duy Ngã dù rất bình thường trấn định, song
trong lòng đã sớm khóc bù lu bù loa. Ô ô ô ô! Nam nhân này không ôn nhu
gì hết, mới nói có một câu như vầy đã đổi sắc mặt, ta còn muốn nghe thêm mấy câu mà! Ô ô ô, quỷ hẹp hòi!
Thực không có biện pháp với
ngươi. Nguỵ Thiên Thanh vươn tay nâng Tần Duy Ngã từ trên giường dậy, y
phát giác dạo gần đây mình toàn thở dài, đáng tiếc ngoại trừ thở dài, y
không thể tìm thấy cách nào khác để phát tiết tâm tình của mình….Ai —!