Nguỵ Thiên Thanh bị một tiếng bất thình lình ngăn cản thiếu chút nữa phá công, nghiến răng nghiến lợi nhìn chủ nhân thanh âm.
Thật đáng sợ, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, mắt loé hồng quang, răng
nghiến phát ra tiếng kèn kẹt, nhìn kiểu gì cũng thấy giống điềm báo ma
vương sắp nổi giận.
“Ta, ta chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi có, có dược cao (thuốc mỡ) hay không…” Tần Duy Ngã nuốt nước miếng, lắp bắp.
“Để — làm — gì?” Nguỵ Thiên Thanh gằn từng tiếng hỏi. Nương tử, ngươi là muốn mạng của vi phu à?
Để làm gì, đương nhiên là dùng cho hậu diện a. Tần Duy Ngã biết hôm nay
chắc chắn không thể thoát thân, điều gì duy nhất có thể làm chính là để
cho bản thân có thể dễ chịu một chút, nếu không, đến lúc hậu đình hoa
khai mở, người xúi quẩy cũng chỉ có mình.
“Chính là để dùng cho…hậu diện.”
Hắn vẻ mặt cầu xin lại không biết nên giải thích thế nào, giãy dụa định đứng lên khỏi bàn.
“Không có!” Hắn không động thì thôi, vừa mới uốn éo một cái đã khơi thêm dục
hoả vốn đang cao ngút trời của Nguỵ Thiên Thanh. Cũng không quản lời của nương tử có ý gì, y chỉ thầm nghĩ mau mau vọt vào nơi chặt chẽ y chờ
đợi đã lâu, hai tay đè lại eo nhỏ của hắn, nhắm ngay tiểu cúc môn mạnh
mẽ động thân.
“A! A —” Tiếng kêu thảm thiết như heo mổ lò vang tận mây xanh.
Ngươi là đồ cầm thú! Ngươi là đồ súc sinh!!! Tần Duy Ngã đau đến đổ mồ hôi
lạnh, mặt tái xanh, hắn cắn chặt môi, ngón tay bám vào bàn cũng trắng
bệch vì đau. Ta nguyền rủa hạ thân ngươi sớm gãy hỏng, biến thành tên
thái giám chết bầm.
Ngô, đau quá! Còn đau hơn cả khi hắn mới tỉnh lại, khó trách các tiểu quan trong thanh lâu thường xuyên phải bôi chút dược cao vào hậu diện, loại tội này thực sự đúng là không phải người
bình thường có thể chịu được — như thể cả người bị xé làm hai mảnh, đau
rát nhức nhối.
“Nương tử! Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh đắm chìm
trong khoái cảm cực độ điên cuồng trừu động, hai mắt mê ly, miệng thì
thào gọi thê tử, căn bản không biết người dưới thân bị y gây sức ép sắp
ngất tới nơi.
Một canh giờ (2 tiếng) trôi qua, thân thể Tần Duy
Ngã vẫn như cũ không ngừng lay động, chỉ là hắn lúc trước thì ghé trước
bàn còn giờ đang thần tình tan rã ngồi trong lòng Nguỵ Thiên Thanh, mặc y ôm hai đùi ngọc của mình lên chinh phạt.
Ta…Thao con mẹ
ngươi…Ngươi bao giờ mới chịu thôi đây….Hạ thân hắn đã đau đến chết lặng, thần trí lại vẫn thanh tỉnh. Vì cớ gì ta còn chưa ngất đi? Lần
trước…Không phải rất nhanh liền hôn mê sao? Lần này còn đau hơn, vì cớ
gì ta không hôn mê a…Vì cái gì a…
Nhiệt lệ trên mặt tuỳ ý chảy xuống, Tần Duy Ngã chỉ muốn hình phạt tàn khốc này mau chóng chấm dứt.
Lại qua một canh giờ nữa, Nguỵ Thiên Thanh xoay nghiêng người Tần Duy Ngã,
kéo một đùi hắn đặt lên vai mình, hạ thân thúc vào một cái, tiếp tục vận động.
Thao ngươi…Nãi nãi…Đã không thể nào đau hơn, thậm chí còn
xuất hiện một tia tê dại từ hậu đình truyền tới, nhưng Tần Duy Ngã mệt
nhọc cực độ không còn khí lực đi cảm giác. Hắn như thấy hồn phách mình
đang dần thoát khỏi cơ thể, suy yếu nở nụ cười: Rốt cuộc… rốt cuộc cũng
ngất đi được rồi…
…
Ô! Bụng đau quá…Hảo muốn đi ngoài…Không được, nhịn không được…Sáng sớm, Tần Duy Ngã mơ mơ màng màng bị bụng quấy đảo một trận làm bừng
tỉnh, hắn muốn đứng dậy, chân vừa dùng sức đã đau đến mồ hôi chảy ròng
ròng.
Tần Duy Ngã không dám động tiếp, bụng lại sôi lên sùng sục, hậu đình co rút một cái. A! Hắn thực sự nhịn không được!!!
“Nương tử, ngươi tỉnh rồi.” Đúng thời khắc mấu chốt, Nguỵ Thiên Thanh đẩy cửa vào.
“Ta muốn đi mao xí!” Tần Duy Ngã nhịn đến mặt xanh mặt trắng lập tức gào to.
“A? Nga, ta ẵm ngươi đi.” Nhìn dáng vẻ khó chịu của thê tử, Nguỵ Thiên Thanh vội vàng bước nhanh đến, ôm hắn lên.
“Hô!” Trong mao xí, Tần Duy Ngã thở dài một hơi.
Đang yên đang lành sao lại tiêu chảy? Hôm qua còn bình thường mà, chẳng lẽ là vì ăn thịt thỏ? Hay là…
A…A! Hắn nhớ ra rồi! Một màn tình tiết vào trưa hôm qua bắt đầu hiện lên
trong đầu hắn: Khi hắn đang ăn cơm, Nguỵ Thiên Thanh đột nhiên thú tính, đặt hắn lên bàn cơm rồi…
Ta còn nói sao mông lại đau thế, cứ như bị hoả thiêu, thì ra…Thì ra hắn bị cái tên sát thiên đao kia ăn. Ngô —
Trong sạch của ta, ngày sau ta biết ra ngoài gặp người thế nào đây —
“Nương tử, ngươi có ổn không?”
Ổn cái đầu ngươi! Ngươi là đồ sắc ma! Ta hận không thể lộ da cắt gân
ngươi, chém ngươi thành trăm mảnh! Chết đến không thể chết tiếp được
nữa!! Tần Duy Ngã vô cùng muốn lao ra bóp chết cái tên cướp đi trong
sạch của hắn, nhưng một thanh âm luôn cố tình vang vọng bên tai hắn nói, “Y là Nguỵ Thiên Thanh, là đại ma đầu! Ngươi chọc giận y, sẽ sống không bằng chết, so với hiện tại còn thảm hơn ngàn vạn lần —”
Hắn vừa sợ đau vừa sợ chết đành nuốt lệ vào lòng, vì sinh tồn chịu nhục.
Tần Duy Ngã vất vả trở lại phòng, vừa mới nằm xuống, Li Nhi đã chạy tới.
“Nương nương, cầu cầu.” Li Nhi sáng sớm vừa dậy đã thấy cha ngồi đầu giường vẻ mặt ảo não, nương ngủ bên cạnh nó, còn chưa tỉnh. Nó muốn kéo nương dậy chơi cùng mình, lại bị cha ngăn cản.
“Nương con mệt chết đi, để cha chơi cùng con.”
Cha nói xong liễn dẫn nó ra rừng trúc ngoài phòng, chém vài thân trúc nhỏ,
đan cho nó một tiểu cầu. Li Nhi đang vui vẻ chơi cùng cha, đột nhiên cha chạy vào phòng, ẵm nương chạy vọt ra, lát sau lại ẵm nương về phòng.
Nó còn bé tẹo không hiểu hành động của cha, thầm nghĩ phải cho nương xem món đồ chơi mới của mình, liền vui vẻ theo vào phòng.
Nhìn Li Nhi vui tươi hớn hở, Tần Duy Ngã rất muốn khóc, sớm biết rằng ngươi
chẳng bị cái rắm gì, ta nên nhanh chân bỏ chạy, sẽ không rơi vào thảm
trạng như vậy a!