Ngày qua ngày, nháy mắt, Tần Duy Ngã không biết vì sao đã sống ở căn nhà nhỏ này gần nửa tháng. Ngày ngày, ngoại trừ chiếu cố Li Nhi còn nhỏ,
thì chính là tẩy y tố phạn (giặt quần áo nấu cơm), thỉnh thoảng vào rừng cây cách đây không xa thu thập một ít thảo dược. Nếu không nói tới giới tính của hắn thì đây thực sự là một nhà ba người hoàn chỉnh, nhưng mà…
Ngân châm! Ngân châm! Ngân châm của ta rơi chỗ nào rồi?
Tần Duy Ngã cúi đầu xuống mặt đất đầy lá rụng, cẩn thận tìm kiếm, “Cái tên sắc ma kia rõ ràng nói là ở đây mà? Sao không thấy?”
“Sắc ma? Sắc ma gì?” Thanh âm từ đỉnh đầu truyền tới.
“Không, không có gì, ta nói cái tên đuổi theo ta ngày ấy là một tên sắc ma!! Ha ha ha…”
Ngu ngốc, sao lại quên y cũng đi theo chứ. Vốn hắn muốn tìm một mình, nhưng y sợ hắn gặp nguy hiểm, nói cái gì cũng không đồng ý, cương quyết phải
mang Li Nhi đi cùng.
Bất quá lại nói, trong rừng này chỗ nào cũng giống hệt nhau, không có y dẫn đường Tần Duy Ngã chỉ sợ cả đời cũng
không tìm thấy địa điểm chính xác.
“Nương tử…” Nhớ đến cảnh tượng ngày ấy khi hắn nhìn thấy thê tử bị ác nhân kia đánh bay ra ngoài, Nguỵ Thiên Thanh lại áy náy.
“Được rồi, đi tìm đồ vật quan trọng hơn.” Mau chóng cắt lời y, Tần Duy Ngã mất kiên nhẫn ra hiệu cho y tiếp tục tìm kiếm.
Con mẹ nó, tìm không thấy ngân châm hắn sẽ điên mất. Mấy ngày nay, ban ngày hắn chẳng khác nữ nhân ôm con làm gia vụ (việc nhà), lúc rảnh còn phải
đi theo Nguỵ Thiên Thanh luyện kiếm (đây là hắn chủ động yêu cầu, nguyên nhân chỉ có một: nói thế nào y cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm, không nói mười thành, chỉ học hai, ba thành cũng đủ để hắn tiếu ngạo giang hồ.
Đến lúc đó, nếu muốn tìm độc phụ kia báo thù không phải quá dễ dàng ư).
Mấy việc này là chuyện nhỏ, nhẫn nhịn không vấn đề gì, nhưng mấu chốt
là, từ ngày Nguỵ Thiên Thanh ở trên người hắn tìm được tư vị tuyệt vời
tiêu hồn thực cốt xong, hằng đêm sau khi sớm dỗ Li Nhi ngủ là y lại bắt
đầu giở trò với hắn, không trùng sát (xung phong liều chết) trên người
hắn một hai canh giờ quyết không bỏ qua, chẳng những khiến hắn đến nửa
đêm mới được đi vào giấc ngủ, hôm sau còn đau xương sống thắt lưng, vai
nhức mỏi, chân chuột rút.
Hắn đường đường một hảo nam nhi, không
thể thi triển hùng phong trước mặt mỹ nhân thì thôi, lại còn phải như nữ nhân nằm dưới thân nam nhân, tuỳ ý mở rộng hậu đình hoa, đây là nhục
nhã cỡ nào a. Càng đáng sợ hơn là, theo số lần hai người vận động ngày
càng gia tăng, Tần Duy Ngã phát giác mình ấy vậy mà lại có dấu hiệu hưng phấn. Đặc biệt khi Nguỵ Thiên Thanh đĩnh động vào điểm nào đó, hắn sẽ
co chặt rên rỉ thành tiếng. Mấy ngày gần đây, thậm chí khi Nguỵ Thiên
Thanh dồn sức bắn ra hắn còn ngọc dịch vung vẩy tứ phía. Cái loại khoái ý thậm chí còn mãnh liệt mất hồn hơn khi giao hợp cùng mỹ nhân thanh lâu
lúc xưa, thực khiến cho Tần Duy Ngã sợ hãi.
Nhẫn đến không thể
nhẫn thêm được nữa, Tần Duy Ngã rốt cuộc quyết định phải thay đổi hiện
trạng — tìm ngân châm sư phụ truyền cho hắn. Đã nhiều ngày, hắn trái lo
phải nghĩ, cuối cùng khẳng định cái đồ kia nhất định là bị đánh rơi khi
hắn ngất xỉu. Chỉ cần có nó, hắn đâm vài châm lên người Nguỵ Thiên
Thanh….Mua ha ha ha ha ~~~ Đến lúc đó, ta xem ngươi còn giày vò ta kiểu
gì!!
“Ha ha ha!!” Tưởng tượng đến thảm trạng Nguỵ Thiên Thanh dục hoả đốt người mà phía dưới lại không cách nào dựng nổi, Tần Duy Ngã
khoái muốn chết.
“Ha ha ha ha ha ha ha ~~” Li Nhi bắt chước nương quỳ rạp xuống đất chơi lá cây, nghe thấy tiếng cười to phóng đãng của
mẫu nương, nó có gì học nấy cũng lập tức há to miệng cười ha hả.“Khụ khụ — ” Tần Duy Ngã hoảng sợ bị sặc nước miếng của chính mình.
“Nương tử, ngươi không sao chứ?” Nguỵ Thiên Thanh thật sự rất bội phục nương
tử nhà mình, làm chuyện gì cũng có thể đi vào cõi thần tiên. Năm ngày
trước hắn nấu cơm, làm được một nửa, hắn bỗng ngây ngốc, chờ đến khi y
phát hiện ra đồ ăn đã đen sì như mực; ba ngày trước, lúc ăn cơm, hắn
đang ăn đột nhiên cười ngây ngô, kết quả cơm đổ hết xuống đất; hôm qua
hắn ra suối múc nước, đang múc tự dưng bất động, ngay cả nước bị đổ hết
ra ngoài cũng không biết. Ài! Có khi nào nơi này quá mức phiền chán,
khiến cho nương tử phát điên không?
“Không có việc gì không có
việc gì.” Hắn sao lại đắc ý vênh váo như vậy, đồ còn chưa tìm được mà?
Tần Duy Ngã đang nghĩ, tay phải chợt đụng trúng thứ gì lành lạnh. A,
thấy rồi! Tần Duy Ngã kinh hỉ nâng niu bảo bối cứu mạng trong tay, cười
đến cảnh xuân sáng lạn.
Ha ha ha, Nguỵ Thiên Thanh ơi là Nguỵ
Thiên Thanh, cái này rơi vào tay bổn thiếu gia rồi, đảm bảo cho ngươi
hảo hảo nếm thử xem cái tư vị gọi là sống không bằng chết. Nhìn chằm
chằm mang theo ý cười (thâm độc) về phía vị trí nào đó của nam nhân sắp
gặp bất hạnh, Tần Duy Ngã hân hoan khoan khái vô ngần!!
Nguỵ
Thiên Thanh bị tinh quang trong mắt thê tử trừng cho có chút sợ hãi, giờ phút này y đã hoàn toàn khẳng định, thê tử nổi điên rồi.
“Nương
tử…” Suy nghĩ một chút, Nguỵ Thiên Thanh vẫn là quyết định tìm người xem thử cho hắn, nếu quả thực bị bệnh, liền sớm trị liệu thoả đáng, “Ngày
mai Dữ Phi đến. Thừa dịp sắc trời còn sớm, chúng ta chuẩn bị mang thêm
chút đồ ăn về đi.”
Hả? “Dữ…Phi…? Ai a?” Địa phương quỷ quái trong phạm vi trăm dặm ngoại trừ cây vẫn là cây này còn có người tới sao?
Cáp! Chẳng lẽ…Dữ Phi này chính là người cứu Nguỵ Thiên Thanh? Nếu gã đến đây, nhận ra ta không phải là nương tử của y, ta đây chẳng phải sẽ…
“Ng ươ i d á m g ạ t ta! Ta mu ố n ng ươ i ph ả i ch ế t –!!” Ngu ỵ Thi ê n Thanh d ữ t ợ n r ố ng gi ậ n, V ô t ì nh ki ế m trong tay lo é h ồ
ng quang, kh ô ng ch ú t l ư u t ì nh đâ m th ẳ ng v ề h ướ ng h ắ n.
“A! Đừng!” Sợ hãi đối mặt với tử vong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tinh thần
Tần Duy Ngã, hắn ôm đầu nhắm chặt hai mắt quay quay tại chỗ.
“Nương tử nương tử!!” Nguỵ Thiên Thanh cuống quýt tiến đến ôm lấy hắn, “Ngươi tỉnh táo lại, vi phu ở đây, đừng sợ đừng sợ.”
Xem ra bệnh của nương tử thực sự không nhẹ, ngày mai nhất định phải bảo Dữ
Phi hảo hảo xem mới được. Nguỵ Thiên Thanh đau lòng điểm huyệt ngủ của
hắn, để hắn ngã vào lòng mình.
“Nương tử, đều do vi phu không
tốt, để ngươi phải vất vả. Chờ ngươi khoẻ lại, vi phu nhất định sẽ đưa
ngươi đi đại giang nam bắc, hảo hảo giải sầu.” Ngủ đi, mọi chuyện còn
lại cứ giao cho ta, chờ ngươi tỉnh, bệnh sẽ khỏi. Nguỵ Thiên Thanh nhẹ
nhàng đặt một nụ hôn lên trán thê tử, một tay ôm con, lên đường về nhà.
Còn Tần Duy Ngã mê man, không hề biết vì hành vi nhất thời xúc động của
mình đã mang đến cho giang hồ cơn sóng gió động trời đến độ nào.