Không biết đã ngủ bao lâu, Tần Duy Ngã tỉnh dậy. Hắn vừa hé mắt ra đã
thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chảy nước miếng ướt đẫm cả gối của Li Nhi bên
cạnh.
Mình nhớ rõ rằng là mình đang ở cánh rừng tìm bảo bối, sao
nháy mắt đã trở về rồi?? Còn ở trên giường? Mình lên giường khi nào
vậy??
“Ha ha ha, đại ca huynh thực sự là đối tốt với tẩu tẩu quá.”
Đang nghĩ ngợi, bỗng từ ngoài phòng truyền tới tiếng hai nam nhân đang khoái trá trò chuyện.
Di? Có người khác….Là ai?
Ngày mai Dữ Phi đến…
Đúng rồi!! Tần Duy Ngã ngồi bật dậy. Không phải nói mai mới tới hả? Vì sao
hôm nay đã đến rồi?? Nghe khẩu khí của gã hẳn là còn chưa gặp mình. Làm
sao bây giờ? Làm sao bây giờ ta phải làm sao bây giờ!!
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, Tần Duy Ngã bị doạ không biết nên đứng dậy hay giả bộ ngủ tiếp.
“Nương tử vì huynh mà ngày ngày phải ở đây chịu khổ, huynh thương hắn nhiều
cũng đúng thôi. Chờ hắn khỏi, huynh sẽ dẫn hắn ra ngoài thăm thú, thuận
tiện đến Lưu Âm cốc thăm đệ, sau đó đi tìm Linh Nhi.” Thanh âm này là
của Nguỵ Thiên Thanh.
Lưu Âm cốc? Nơi này sao nghe quen tai thế? Linh Nhi? Đây là ai? Kì quái…
Chờ một chút, y vừa mới nói cái gì? Y muốn dẫn ta ra ngoài? Y muốn dẫn ta ra ngoài!!!
Tần Duy Ngã bị tin tức bất thình lình doạ choáng váng. Nếu y ra ngoài,
chẳng phải y sẽ bị người ta đuổi giết mỗi ngày sao? Không chỉ y, ngay cả cha nương tiểu đệ tiểu muội các loại đều chịu chung số phận bị đuổi
giết.
Không được không được không được! Y sao có thể đi ra ngoài, tuyệt đối không được!!
“Lại nói, đại ca công lực của huynh khôi phục thế nào rồi??” Nam tử còn nói ra một câu làm tim Tần Duy Ngã đập dồn dập.
Công lực? Khôi phục? Võ công của Nguỵ Thiên Thanh gặp vấn đề sao?
“Ân, lần trước đệ tới mới chỉ khôi phục ba thành. Hiện tại —”Cái gì? Hắn không nghe nhầm chứ…Công lực của y chỉ còn ba thành?? Vậy, vậy
những tháng ngày hắn phải sống trong nơm nớp lo sợ là vì cái gì hả? Tuỳ
tiện tìm một lý do lừa gạt người ta vào nhà, khỏi cần tốn sức đã có thể
dễ dàng đạp ngã hắn…Ô ~ Tôn nghiêm của ta! Trong sạch của ta! Liền cứ
như vậy không công đưa cho y đạp hư…
Hừ! Giờ biết cũng chưa muộn, chờ tên Dữ cái gì Phi này rời đi, hắn sẽ lừa lại y —
“Hiện tại ta đã khôi phục chín thành!” Nguỵ Thiên Thanh tin tưởng mười phần nói.
Ừm…Vẫn là không lừa tốt hơn! Ý chí chiến đấu mới dấy lên, nháy mắt đã bị dội lạnh một cách tàn nhẫn.
“Xem ra, đại ca tự tin có thể đánh thắng đệ?” Thanh âm sang sảng của nam tử mang theo vui sướng.
“Giờ có lẽ còn chưa được, mười ngày sau ta tin muốn thắng ngươi trong một chiêu nửa thức tuyệt đối không thành vấn đề.”
Không thể nào, khôi phục chín thành công lực mà vẫn chưa đánh thắng được gã,
đây là ai a? Thập đại cao thủ bị Nguỵ Thiên Thanh giết ba, tàn một,
ngoài ra đều trọng thương chưa thể hồi phục, chỉ còn lại hai người, Ma
đao đã mất tích từ lâu, Âm đế…Dữ Phi? Vừa mới nhắc tới Lưu Âm cốc…
Hay là…
“Nương tử? Ngươi tỉnh rồi.”
Tần Duy Ngã chỉ lo nghe lén hai người nói chuyện, bất tri bất giác, ngay cả khi bọn họ tiến vào phòng, hắn cũng không nhận ra.
Giờ giả vờ ngủ đã quá muộn, Tần Duy Ngã đành kiên trì đến cùng, nhìn người
đằng sau Nguỵ Thiên Thanh — không cao lắm, dáng người thon dài, một thân bạch y, trên mặt đeo một mặt nạ bằng bạc. Đây là Âm đế sao? Tần Duy Ngã có chút thất vọng.
Thấy gã hai mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm
mình, Tần Duy Ngã nhận mệnh: Chết thì chết đi, cũng không phải chưa chết bao giờ (lần đầu tiên bị tướng công của nữ nhân kia đánh suýt chết, sau đó đang ăn cơm bị Nguỵ Thiên Thanh thao tí nữa chết.) Lại nói, chết
dưới tay thiên hạ đệ nhất kiếm cũng không tính mất mặt, huống hồ trước
khi chết còn may mắn được tận mắt chiêm ngưỡng Âm đế kiến thủ bất kiến
vĩ (thấy đầu không thấy đuôi – hành tung bí hiểm) nổi tiếng trên giang
hồ. *ở sâu trong nội tâm: Ta không muốn chết! Ai tới cứu ta với! Cho dù
kiếp sau muốn ta làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng…*
Tần Duy Ngã mặt không biểu cảm nhìn Nguỵ Thiên Thanh, không nói gì. Nói cái gì chứ, răng đang cắn chặt tay giấu trong chăn đang phát run, cả người vì mối
nguy tử vong mà trở nên cứng còng, muốn động cũng động không nổi.
“Sao sắc mặt vẫn kém vậy? Phi đệ, nương tử thật sự không có việc gì sao?”
Nguỵ Thiên Thanh thấy Tần Duy Ngã mặt xanh mặt trắng mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, mau chân tiến tới lấy cổ tay áo lau mồ hôi cho hắn.
“Đại ca yên tâm, tẩu tẩu khí huyết bất hoà, cho nên mới ra nhiều mồ hôi, chỉ cần nuốt dược hoàn của ta, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.” Nam tử đứng cạnh
cửa, cười khẽ giải thích, ánh mắt nhìn Tần Duy Ngã lại loé tinh quang.