…Vì sao không vạch trần ta? Tần Duy Ngã nghi hoặc nhìn nam tử trước mặt, người vô cùng có khả năng là đệ nhị trong bảng thập đại cao thủ giang
hồ.
“Tẩu tử, tiểu đệ Nhâm Dữ Phi kiến lễ (xin chào).” Nói xong, gã ôm quyền làm lễ.
Không biết gã có ý gì? Tần Duy Ngã bất ổn: Thái độ của Nguỵ Thiên Thanh không thay đổi, có thể thấy tên Nhâm Dữ Phi này chưa nói sự thật cho y. Chỉ
là…Nếu gã đã biết rõ mình là giả mạo, cớ gì lại vờ như không thấy?
“Nương tử sao lại không nói gì, có phải không thoải mái chỗ nào không?” Mặc dù Nhâm Dữ Phi đã trả lời rõ ràng, song Nguỵ Thiên Thanh vẫn rất lo lắng.
“Không…Không phải, ta vừa mới gặp ác mộng, còn chưa tỉnh táo lắm.” Nếu gã muốn mình
phối hợp diễn trò, vậy hắn đương nhiên không thể tự vạch trần.
“Vậy sao? Thì ra là gặp ác mộng. Không biết mộng gì lại khiến nương tử kinh
hoảng đến thế?” Nguỵ Thiên Thanh nghe vậy thở dài nhẹ nhõm.
“Chỉ
là mộng thôi mà, ta không nhớ rõ lắm.” Thân thể vì khẩn trương mà cứng
còng hơi thả lỏng, lại có chút thoát lực, Tần Duy Ngã mềm nhũn tựa trên
vai Nguỵ Thiên Thanh.
“Ha hả, đại ca và tẩu tử thâm tình xứng
đôi, thật đúng là khiến tiểu đệ ao ước muốn chết.” Nhâm Dữ Phi thấy dáng vẻ gắt gao gắn bó của hai người, trong lòng khẽ động, lớn tiếng trêu
chọc.
“Huynh đã sớm bảo đệ tìm một người vừa lòng thành thân, đệ
không nghe, giờ còn nói huynh với tẩu tử.” Nguỵ Thiên Thanh cũng không
kiêng dè, nói ngược lại gã.
“Ài, tiểu đệ một bất tài hai vô đức, có cô nương nhà nào chịu để ý chứ.” Nhâm Dữ Phi chìa tay, ai oán thở dài một hơi.
“Nói bậy! Nếu Phi đệ bất tài vô đức, vậy thì nam nhân trên thế gian đều chết vì xấu hổ mất. Nương tử có thấy đúng không?” Nguỵ Thiên Thanh thấy hảo
hữu giả bộ đáng thương, cười to thành tiếng.
“Ngươi muốn chết vì
xấu hổ là chuyện của ngươi, lôi ta vào chung làm chi.” Tần Duy Ngã bất
mãn hai người kia đông lạp tây xả không chịu đi, lại không dám nói rõ,
đành phải ở một bên nhỏ giọng oán thầm.
“Đại ca, đâu phải ai cũng tuệ nhãn thức anh hùng (Mắt tinh biết anh hùng) giống tẩu tử.” Lời nói của Nhâm Dữ Phi đầy ẩn ý.
“Phi đệ quá khen.” Chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, hừ! Tần Duy Ngã không phải đầu gỗ, tất nhiên nghe hiểu ý của gã.
“Phi đệ, đệ ngồi cùng tẩu tẩu một lát, huynh vào rừng chuẩn bị chút đồ ăn
dân dã, hôm nay hai huynh đệ chúng ta hảo hảo uống mấy bát, không say
không về.” Nguỵ Thiên Thanh thấy sắc mặt thê tử tốt hơn nhiều, liền đứng dậy đi chuẩn bị rượu và thức ăn.
Uy uy!! Ngươi không phải ái thê thành cuồng à? Sao có thể để nam nhân khác ngồi cùng lão bà ngươi, còn
mình thì chạy đi hả!!! Tần Duy Ngã còn chưa kịp phản ứng, người đã rời
đi.
“Ha hả ~~” Giờ này ngoại trừ cười gượng với Nhâm Dữ Phi, Tần Duy Ngã không biết còn có thể làm gì khác.
“Tẩu tẩu đến từ khi nào vậy?” Xác định Nguỵ Thiên Thanh đã đi xa, Nhâm Dữ
Phi cũng không khách khí nữa, đặt mông ngồi xuống ghế kê cạnh giường,
híp mắt nhìn Tần Duy Ngã.
“Cũng chưa lâu, mới được nửa tháng.” Tần Duy Ngã thành thật trả lời, dù sao nào có gì để giữ bí mật.
“Không biết là người phương nào?”
“Quan trọng lắm sao?” Lẽ nào gã định giết người diệt khẩu??
“Chỉ là muốn xác nhận một chút.” Kì thực từ khi gã vừa vào cửa thấy hộp ngân châm trên bàn, gã đã nhận ra hắn là ai. Chính là gã không rõ tại sao
hắn lại xuất hiện ở đây, còn là ‘Nương tử’ của Nguỵ Thiên Thanh?
“Xác nhận?” Chẳng lẽ gã biết lai lịch của ta?
Cười cười, Nhâm Dữ Phi xuất ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực.
“A! Cửu cửu thực tâm hoàn!” Nhìn chiếc bình quen đến không thể quen hơn,
Tần Duy Ngã sợ hãi kêu ra tiếng. Đây là kì dược sư phụ dành hơn mười năm tâm huyết để luyện chế, thực tâm không phải là độc dược, mà đây là một
loại dược có thể khiến cho người ta chậm rãi mất trí nhớ. Bởi vì thuốc
dẫn vô cùng hiếm có, cho nên đến nay sư phụ mới chỉ luyện chế ra mười
viên. Mà tiểu bình sứ này chính là thứ sư phụ dùng để cất dược. (Thực ở
đây là ăn, thực tâm tức là ăn mòn tâm tưởng)
“Ngươi biết sư phụ
ta?” Bình thường sư phụ coi nó như mạng, giờ lại ở trong tay nam nhân.
Vậy chỉ có hai khả năng: một là sư phụ bất hạnh bị gã làm hại, dược bị
gã cướp đi. Hai là gã là tri kỉ của sư phụ, sư phụ tự mình đưa dược cho
gã. Nếu là khả năng thứ hai thì không sao, nếu là thứ nhất…Sư phụ à, đệ
tử ngay cả mạng nhỏ của mình cũng khó bảo toàn, thù của người xem ra chỉ có thể trông cậy vào Độc Tôn…Tần Duy Ngã thầm bi ai thay sư phụ trong
một giây.
Lưu Học Ân lúc này đang cùng tiểu đồ đệ đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Tần Duy Ngã, chợt thấy sau lưng phát lạnh.
“Gia mẫu bệnh nặng, may mắn được Lưu lão tiên sinh ra tay cứu giúp, mới có
thể bảo trụ tánh mạng.” Nhìn ra suy nghĩ của Tần Duy Ngã, Nhâm Dữ Phi
bật cười, “Sau lại cơ duyên xảo hợp, ta ngẫu nhiên có được một quyển tể
thế bảo điển (sách quý cứu nhân độ thế), Lưu tiên sinh rất thích, nên ta đã đổi cho ông ấy.”
Là thế à? Sao không thấy sư phụ nhắc tới?
Tần Duy Ngã không tin tưởng lắm. (Lưu Học Ân : bảo ngươi hảo hảo theo ta học y ngươi không nghe, cả ngày ăn chơi đàng điếm, cho dù thực sự có
thứ tốt ta cũng quyết không dạy cho ngươi, miễn cho bại hoại môn phong!)
“Là ngươi cứu y?”
“Phải, mà cũng không phải.” Nghĩ lại tình cảnh năm đó, lời nói của Nhâm Dữ Phi ẩn ẩn đau lòng, “Ngày đó khi ta đuổi tới, cũng chỉ kịp cứu y không ngã
xuống vách núi, chân chính cứu y, chính là Lưu lão tiên sinh.”
“Cái gì?! Sư phụ?” Tần Duy Ngã bị bí mật kinh thiên động địa này làm cho choáng váng.
“Không sai.” Nhâm Dữ Phi gật đầu tiếp tục nói, “Lưu lão tiên sinh từng nợ đại
ca một ân tình, cộng thêm ta khẩn cầu mới đáp ứng ra tay cứu giúp. Ta và Lưu lão tiên sinh trong bảy bảy bốn chín ngày dùng hết tất cả kì trân
lương dược khắp thiên hạ, mới có thể kéo y từ quỷ môn quan trở về. Song y ức (nhớ) thê thành cuồng, nếu không trừ bỏ hết tâm ma, chỉ sợ lại giẫm
lên vết xe đổ, cho nên…” Nhâm Dữ Phi u buồn nhìn bình nhỏ trong tay.
Cho nên ngươi liền cho y ăn thực tâm hoàn? Để cho y quên hết thảy, tiếp tục sống như trước?
“Ngươi và y…” Là quan hệ gì? Có thể vì y làm nhiều chuyện như vậy. Tần Duy Ngã có chút nghi hoặc.
“Chúng ta là huynh đệ kết bái.” Nhâm Dữ Phi cười giải đáp cho hắn.
Cúi đầu nghĩ nghĩ, Tần Duy Ngã vẫn lo lắng, “Nếu y ăn thực tâm, vì sao còn nhớ rõ mình có nương tử và nhi tử?”
“Ai ~ Ta nghĩ có lẽ là vì đại ca ái thê nhi quá sâu. Một chữ tình này, từ
xưa đến nay vốn đã khó giải thích a…” Nghĩ đến cái chết thảm đáng hận
của Thẩm Thanh Thu, trên người Nhâm Dữ Phi tản ra sát khí lạnh lẽo,
thẳng đến khi ánh mắt chạm tới Li Nhi còn đang say ngủ, mới thu liễm
lại, “May mắn lão thiên còn chút lương tâm, giữ lại một mạng của Li Nhi, bằng không nếu Thanh Thu dưới suối vàng biết được, nhất định cũng khó
nhắm mắt.”
Tần Duy Ngã bị khí thế của gã ép không thở nổi, đang
cố gắng hít thở không khí trong lành, chợt nghe câu cuối cùng của gã,
mồm há to hít vào quên luôn thở ra.
Ngây ngốc nửa ngày, hắn chỉ vào tiểu tử ngủ đến quên cả đất trời, “Ngươi nói Li Nhi thực sự là con y?”
“Đúng vậy, năm đó khi Li Nhi ra đời, ta cũng có mặt, khi hài tử ra đời, bên
trái rốn có một điểm chu sa đỏ tươi. Ta vừa kiểm tra thay nó, không phải giả. Huống chi…Đứa nhỏ này trên người còn mang trường mệnh toả (khoá
trường thọ) ta đeo cho nó khi nó mới sinh, khoá này là ta tự tay đúc, cơ quan xảo diệu, không biết kì hoặc căn bản không thể mở ra được.”
Sao, sao lại như vậy? Tần Duy Ngã choáng váng hoàn toàn. Hắn thường xuyên
tắm rửa cho Li Nhi, trên người tiểu tử kia có đặc thù gì hắn đều nhất
thanh nhị sở, mà trên người Li Nhi quả thực có một vết đỏ kì lạ, một
trường mệnh toả làm cách nào cũng không gỡ ra được, hắn còn từng cẩn
thận nghiên cứu một trận. Tần Duy Ngã trong lòng biết Nhâm Dữ Phi quyết
không vô duyên vô cớ nói bậy, liên tục bị kích động, đầu óc trống rỗng,
thật lâu không thể tỉnh táo lại.