Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 14: Chương 14: Anh bạn thân yêu 2




Cẩn Tri không bao giờ có thể ngờ, bản thân sẽ qua đời vì một vụ tai nạn giao thông hoặc rơi từ trên cao xuống.

Lúc xe tải đâm vào lan can, cô đã tránh sang bên cạnh, nhưng khi chân chạm vào thành xi măng, cô liền cảm thấy nó lung lay. Giây tiếp theo, cô bị trượt chân, cả người rơi xuống dưới.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Cẩn Tri vẫn nghe thấy tiếng mưa rào rào như tiếng trống trận. Cô thậm chí còn nhìn thấy xe cộ đi lại ở đường phố bên dưới. Trái tim cô phảng phất ngừng đập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Mình sắp chết rồi, Cẩn Tri nghĩ. Nếu không thiệt mạng mà chỉ bị thương nặng vì cú rơi này thì cô cũng muốn chết quách cho xong. Không thể tưởng tưởng nổi nỗi đau đớn khi thân thể va chạm với mặt đất, cô sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.

Đúng lúc này, một sức mạnh to lớn lao đến với tốc độ còn nhanh hơn, đụng vào người Cẩn Tri. Cô cảm thấy luồng khí thanh lạnh quen thuộc ùa tới. Thậm chí cô còn chưa kịp mở mắt, một bàn tay lạnh lẽo đã ôm lấy thắt lưng cô.

Trời đất quay cuồng, cảm nhận chân thực duy nhất của Cẩn Tri vào thời khắc này là vòm ngực ướt nước mưa của người đàn ông và nhịp tim vẫn trầm ổn ở nơi đó. Cơ thể cô được anh ôm chặt trong lòng, hai người cùng rơi xuống dưới.

Cẩn Tri vội mở mắt. Còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông, cô đã được chứng kiến một chuyện vô cùng ly kỳ. Hai người rơi xuống với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã chạm mặt đất. Tuy nhiên, cú va đập tan xương nát thịt không xảy ra. Cơ thể anh nhẹ nhàng và khéo léo đến khó tin. Anh vừa chạm chân xuống đất, hai người liền bật lên cao, rời khỏi con đường, bay vào đường hầm tối lờ mờ.

Cẩn Tri hoàn toàn sững sờ. Tốc độ của người đàn ông còn nhanh hơn tưởng tượng của cô. Anh bế cô lao vun vút, đến mức cô không nhìn rõ cảnh vật xung quanh mà chỉ thấy ánh sáng lướt qua. Cô cảm thấy mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, phóng vút lên cao rồi lại rơi xuống dưới, chớp mắt đã tới nơi sâu không lấy bóng người.

“Ứng Hàn Thời!” Cẩn Tri vô thức gọi tên người đàn ông. Lúc này, anh vẫn đang di chuyển, cô bị ôm trước ngực nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Nghe tiếng cô, anh lập tức đáp xuống đất, dừng bước ở nơi đã bị ngập nước cao nửa thân người. Trái tim Cẩn Tri như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi chân mềm nhũn. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Anh lập tức quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của cô, sau đó nhanh chóng buông tay khỏi người cô. Cẩn Tri liền ôm chặt lấy Ứng Hàn Thời theo phản xạ, toàn thân gần như đu trên người anh.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, ngọn đèn trong đường hầm lờ mờ, anh đứng yên bất động, còn cô cũng không nhúc nhích. Bên tai cô chỉ có tiếng nước chảy và hơi thở hỗn loạn của chính mình.

Lần trước, anh đã cứu cô ra khỏi không gian ảo. Anh nói, chỉ là tiềm thức chứ không phải thân xác con người rơi vào thế giới đó. Nhưng bây giờ, hai người đang ở trong thế giới chân thực.

Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời, chợt phát hiện đôi tai của anh hơi nhọn. Cô không biết nó thay đổi từ bao giờ, nhưng rõ ràng không phải tai của người bình thường. Tuy nhiên, nó không có vẻ lạc lõng hay đáng sợ khi mọc bên khuôn mặt trắng trẻo và tuấn tú của anh.

Ứng Hàn Thời vẫn quay đầu đi chỗ khác. Toàn thân anh ướt sũng, những giọt nước chảy dài từ tóc xuống gương mặt nghiêng, đến cổ anh. Còn ở sau lưng anh, một cái đuôi trắng muốt từ dưới gấu áo sơ mi thò ra ngoài.

Cổ họng Cẩn Tri khô khốc, đôi mắt trợn tròn. Đây rõ ràng là cái đuôi dài khoảng một mét, bên ngoài phủ một lớp lông ngắn mượt mà và mềm mại, đang đung đưa trước mặt cô. Nhưng nếu đây thật sự là cái đuôi thì trước đó, anh giấu nó ở đâu? Không biết nó mọc ra từ lúc nào? Liệu có phải vào thời khắc anh triển khai siêu năng lực, bay đến cứu cô?

“Cô hãy thả tay ra đi.” Ứng Hàn Thời lên tiếng. Anh vẫn không nhìn cô, hai tay chắp sau lưng.

Cẩn Tri phát hiện gương mặt nghiêng của anh phiếm hồng, đến cái tai nhọn cũng ửng đỏ. Đuôi của anh dường như cũng biết mắc cỡ, cuộn tròn vào người.

Cô đột nhiên cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ.

“Anh là... yêu quái phải không?” Cẩn Tri hỏi nhỏ.

Ứng Hàn Thời lặng thinh. Một lúc sau, anh từ từ ngoảnh mặt về phía cô, đôi mắt hun hút như bầu trời đêm vô cùng vô tận.

“Người Trái đất các cô... thường gọi tôi là người ngoài hành tinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.