Cũng như nhiều thành phố khác, thành phố Giang đang tiến hành xây dựng tuyến tàu điện ngầm nên chỗ nào cũng thấy công trường, đường xá không dễ đi chút nào. Hôm nay, trời lại mưa to nên cả con đường tắc nghẽn thành hàng dài.
Cẩn Tri ngồi trong xe, ngắm màn mưa trắng xóa. Hai người đang ở bên ngoài một ngôi trường khuất nẻo, bên cạnh là sân bóng vẫn bật đèn sáng, ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong cơn mưa.
Ứng Hàn Thời tắt máy, đặt tay lên đầu gối. Cẩn Tri cũng nhẫn nại chờ đợi.
“Còn một thứ bị nhiễm virus vẫn chưa được xử lý.” Anh đột nhiên lên tiếng: “Nó đang ở chỗ cô.”
Cẩn Tri ngớ ra vài giây rồi nhìn xuống chiếc túi xách: “Di động phải không?”
Ứng Hàn Thời không ngờ cô lại phản ứng nhanh đến thế. Anh gật đầu: “Đưa cho tôi đi! Ngày mai, tôi sẽ trả lại cô chiếc điện thoại đã được xử lý sạch sẽ.”
“Được thôi.” Cẩn Tri mở túi xách lấy di động. Một ngày một đêm vừa qua, chiếc điện thoại không hề có dấu hiệu bất thường, ai ngờ nó cũng bị nhiễm virus. Chỉ nghĩ đến thôi, cô cũng thấy nổi da gà rồi.
Cẩn Tri đang định đưa cho Ứng Hàn Thời, anh đồng thời giơ tay về phía cô. Bỗng nhiên cô dừng động tác, giấu điện thoại ra sau lưng.
Người đàn ông nhìn cô đăm đăm. Cô cũng nhìn lại anh.
“Anh hãy kể đầu đuôi sự việc, tôi mới đưa điện thoại cho anh.” Cô chậm rãi mở miệng.
Ứng Hàn Thời yên lặng nhìn cô. Trong xe bật đèn sáng, khiến mọi đường nét trên gương mặt anh trở nên rõ ràng. Cẩn Tri bất giác liếc đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh.
“Cô Tạ, tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cô.” Anh nói.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài ô tô. Cẩn Tri lại bỏ di động vào túi xách.
“Ừ.” Cô thản nhiên đáp: “Thế thì tôi chỉ có thể tiếp tục làm bạn với chiếc điện thoại bị nhiễm virus này. Dù sao nó vẫn ngon lành.”
Ứng Hàn Thời lặng thinh nhưng Cẩn Tri có thể cảm nhận được, anh vẫn không rời mắt khỏi mình.
“Cô Tạ.” Giọng trầm ấm của anh lại một lần nữa vang lên: “Cô... chẳng nói lý lẽ gì cả.”
Cẩn Tri quay đầu về phía anh: “Vậy anh có chịu tiết lộ hay không?”
Cô vốn có dung mạo thanh tú, cử chỉ và lời nói luôn nhẹ nhàng. Bây giờ, tuy giở giọng uy hiếp nhưng ánh mắt của cô vẫn hết sức trong sáng và vô tư.
Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi cụp mi.
“Xin lỗi, phải mạo phạm đến cô rồi.” Anh nói khẽ.
Nghe câu này, Cẩn Tri bất giác thót tim. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhoài người sang. Giây tiếp theo, cổ tay trái của cô bị anh nắm chặt, ấn vào thành ghế.
Cẩn Tri tròn mắt. Không gian trong ô tô chật hẹp, anh vừa áp sát, cô lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người anh. Ứng Hàn Thời nhanh như chớp túm chặt cả hai tay cô bằng một tay. Chiếc găng của anh mềm mại và mát lạnh, sức mạnh từ các ngón tựa như vô cùng vô tận, khiến cô chẳng thể nhúc nhích. Sau đó, Ứng Hàn Thời từ tốn cúi người, thò tay vào trong túi xách của cô, lôi chiếc di động ra ngoài.
“Anh...” Cẩn Tri hết sức kinh ngạc. Mặc dù mới tiếp xúc vài lần nhưng người đàn ông này luôn giữ thái độ lịch sự và nhã nhặn, khiến cô có cảm giác tính cách anh vô cùng dịu dàng. Chẳng may chạm môi một cái, khuôn mặt anh đã biến thành quả cà chua chín. Chính vì vậy, cho dù anh lợi hại nhưng vẫn mang lại cảm giác hết sức đơn thuần cho người đối diện. Không ngờ, cũng có lúc anh tỏ ra cứng rắn như vậy.
Ứng Hàn Thời bỏ chiếc điện thoại vào túi quần, lập tức buông tay cô. Cẩn Tri im lặng nhìn anh, còn anh né tránh ánh mắt của cô, hai má hơi ửng hồng.
“Mong cô thứ lỗi.” Anh lại khởi động ô tô: “Tôi không có cách nào đáp ứng yêu cầu của cô.”
Nghe anh nói vậy, chẳng hiểu tại sao Cẩn Tri không bực tức nổi. Thế là cô ngoảnh đầu sang một bên, không nói chuyện với anh nữa.
“Tôi đưa cô về nhà.” Giọng đàn ông trầm ấm vang lên.
Cẩn Tri tiếp tục lặng thinh. Trong xe trở nên yên tĩnh. Ứng Hàn Thời phóng xe qua những vũng nước trên làn đường chính. Lúc này, đường phố đã thông thoáng hơn nhiều. Cẩn Tri dõi mắt về phía màn mưa trắng xóa ở bên ngoài. Cổ tay cô vẫn có chút mất tự nhiên, phảng phất còn lưu lại xúc cảm từ chiếc găng và sức mạnh của người đàn ông.
“Cô vẫn còn giận đấy à?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Cẩn Tri đáp: “Không đâu.” Hai người im lặng một lúc.
“Thế thì tốt.” Ngữ khí của anh thấp thoáng ý cười.
Cẩn Tri cũng nhoẻn miệng. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng về dòng xe cộ phía trước: “Ứng Hàn Thời! Sau chuyện này, chắc chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, đúng không?”
“Ừ.” Anh đáp.
Cẩn Tri cất giọng tiếc nuối: “Vậy là tôi không có dịp tìm hiểu bí mật mà anh đang che giấu nữa rồi.”
“Cô không cần biết làm gì.” Ứng Hàn Thời đáp.
“Anh đừng nói chắc chắn như thế. Sau này, biết đâu tôi có cơ hội làm rõ bí mật của anh. Tới lúc đó, anh đừng phủ nhận đấy nhé.” Nếu Tạ Cẩn Hành điều tra, không biết chừng có thể tìm ra manh mối cũng nên.
Gương mặt Ứng Hàn Thời ẩn hiện nụ cười dịu dàng. “Được thôi, tôi sẽ không phủ nhận.”
Tuy nhiên, ngữ khí của anh khiến Cẩn Tri bỗng dưng có cảm giác, dường như anh chắc chắn cô không thể tìm ra sự thật.
Ô tô tiếp tục tiến về phía trước. Cẩn Tri âm thầm liếc Ứng Hàn Thời. Không biết người đàn ông này đang che giấu bí mật gì.
Lúc này, ô tô bắt đầu đi đến lối rẽ lên đường cao tốc trên không. Chính giữa bên dưới là đường hầm, hai bên là cao tốc trên không, đi đường nào cũng có thể về tới nhà Cẩn Tri. Đường hầm bên dưới đang bị ngập nước.
Ứng Hàn Thời đánh tay lái, đi lên một đường cao tốc. Cẩn Tri chú ý, bên dưới có hai chiếc xe đứng im, dường như bị chết máy.
“Có người đang gặp phiền phức kìa.” Cô nói: “Năm ngoái, tôi từng xem tin tức thời sự, ở Bắc Kinh có mưa lớn, một chiếc xe bị ngập nước, người trong xe không kịp ra ngoài nên bị chết đuối.”
“Tôi thấy rồi.” Ứng Hàn Thời đáp. Anh nhanh chóng táp xe vào lề đường, bật xi nhan nhấp nháy. Sau đó, anh tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. Cẩn Tri vừa định mở cửa, anh liền quay đầu nói với cô: “Cô hãy đợi ở đây, mình tôi đi là được.”
“Tôi có thể giúp một tay.”
Ứng Hàn Thời mỉm cười, tháo đôi găng bỏ xuống chỗ ngồi, xắn tay áo, đồng thời lên tiếng: “Cô mà đi, tôi lại phải để ý đến cô. Giúp họ là việc làm dễ như trở bàn tay, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Cẩn Tri không tỏ ra cố chấp nữa. Cô ngồi trong ô tô dõi theo bóng dáng người đàn ông. Anh không mang theo ô nên toàn thân ướt sũng, áo sơ mi dính vào lưng.
Cẩn Tri cầm chiếc ô đen của Ứng Hàn Thời ra khỏi ô tô. Cô đứng bên cạnh xe, nghĩ bụng: Lại dễ như trở bàn tay. Có phải anh luôn giúp đỡ bất cứ người nào mà không một lời than vãn?
Mưa vẫn còn nặng hạt, Cẩn Tri giương ô đứng bên lề đường, phóng tầm mắt ra xa. Bây giờ đã tối muộn, nơi này không phải là khu trung tâm nên thưa thớt xe cộ qua lại. Đường hầm ở bên dưới đã ngập nước khá sâu. Nhờ ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy Ứng Hàn Thời đã xuống tới nơi. Nước ngập đến đầu gối anh, bởi vì cách hơi xa nên cô không thấy rõ gương mặt anh.
Anh nhanh chóng đi đến bên chiếc xe bị ngập nước, cúi thấp người xuống ngang với cửa kính. Tay anh khua khua vài cái, cửa xe liền mở ra. Hai người ở trong xe lồm cồm trèo ra ngoài, Ứng Hàn Thời đỡ bọn họ. Sau đó, cả ba cùng đẩy ô tô ra sau.
Cẩn Tri yên tâm, tiếp tục chờ anh
Đúng lúc này, một chiếc Buick từ từ dừng lại bên cạnh cô. Trên xe có một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí tài xế và một bé gái tầm bảy, tám tuổi ở ghế lái phụ.
Người đàn ông hạ cửa kính, hỏi Cẩn Tri: “Cô sao thế? Có cần tôi giúp gì không?”
Cẩn Tri nở nụ cười lịch sự: “Không cần đâu, tôi không sao. Bên dưới có ô tô bị chết máy, bạn tôi đi giúp người ta. Tôi ở đây đợi anh ấy.”
Người đàn ông ngó nghiêng rồi lại nói với cô: “Tôi cũng đi xem thế nào.” Anh ta quay sang con gái: “Quyên Quyên, con ở lại đây với chị. Bên dưới có người gặp nguy hiểm, bố phải đi giúp họ, đừng sợ con nhé!”
Cô bé tên Quyên Quyên gật đầu, thơm chụt vào má bố một cái: “Bố hãy cẩn thận đấy!”
Cẩn Tri lập tức nói với anh ta: “Tôi sẽ trông nom con gái anh. Anh nhớ chú ý an toàn.”
Người đàn ông cám ơn rồi ra khỏi ô tô, chạy ngược từ đường cao tốc trên không xuống dốc. Trên con đường rộng lớn vắng hoe chỉ còn lại Cẩn Tri và bé gái.
Đường xá ở thành phố Giang không được tốt cho lắm, thường xuyên phải sửa chữa. Cẩn Tri để ý thấy lan can bảo vệ bên lề đường có mấy chỗ cắm biển “Đang sửa chữa thi công”, đồng thời dùng sợi dây phong tỏa của cảnh sát giăng xung quanh. Cô lập tức nhích vào trong lòng đường, tránh xa hàng lan can.
Ngồi trong ô tô một lúc, cô bé Quyên Quyên đột nhiên cầm chiếc ô nhỏ, đẩy cửa xuống xe.
“Chị ơi, bố em bao giờ mới quay về ạ?” Con bé nhíu mày hỏi.
Cẩn Tri mỉm cười, đi đến bên con bé: “Sắp rồi.” Cô vốn là người không biết dỗ trẻ con nên chỉ có thể cất giọng dịu dàng chứ không nhiều lời.
Cô lại dõi mắt xuống dưới. Qua làn mưa trắng xóa, cô lờ mờ nhìn thấy Ứng Hàn Thời và bố của Quyên Quyên đang hợp lực đẩy chiếc xe còn lại.
Ánh mắt Cẩn Tri dừng lại trên người Ứng Hàn Thời. Mặc dù đang cúi xuống nhưng thân hình anh vẫn hết sức cao lớn. Dường như chẳng tốn nhiều công sức, chiếc xe đã được đẩy ra khỏi đường hầm. Anh đứng thẳng người, hai tay lại chắp ra sau lưng theo thói quen. Chủ nhân của chiếc xe bị chết máy hình như đang cám ơn anh và bố Quyên Quyên. Ứng Hàn Thời giơ tay lau nước mưa trên mặt. Dù không nhìn thấy rõ nhưng Cẩn Tri có thể tưởng tượng, anh đang mỉm cười.
Đúng lúc này, Quyên Quyên đột nhiên quay người, chạy vụt đi: “Em đi tìm bố đây.”
Cùng thời gian đó, có một chiếc xe tải cỡ lớn chở đầy hàng hóa từ bên dưới đi lên. Chiếc xe phóng với tốc độ rất nhanh, ánh đèn pha loang loáng nhức mắt. Cẩn Tri lập tức chạy đuổi theo, tóm lấy cánh tay Quyên Quyên, kéo con bé vào lề đường: “Em hãy cẩn thận! Đừng chạy lung tung!”
Quyên Quyên giật mình, đồng thời cũng bị lóa nên giơ tay che mắt. Vừa định kéo con bé lùi sang bên cạnh, Cẩn Tri liền phát hiện ra điều bất thường. Chiếc xe tải tựa như bị mất kiểm soát, đang lao về phía bọn cô. Quyên Quyên vô cùng hoảng sợ, đờ đẫn đứng tại chỗ bất động.
“Mau tránh đi!” Cẩn Tri vội vàng kéo con bé sang một bên. Cô cũng nhìn thấy gương mặt kinh hoàng của người tài xế trẻ tuổi ngồi ở buồng lái chiếc xe tải, chứng tỏ nếu không phải xe chở nặng quá nên bị trượt bánh thì cũng do anh ta đã uống rượu.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợ tóc, Cẩn Tri dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh Quyên Quyên, khiến con bé văng đi ít nhất hai, ba mét, ngã xuống mặt đường. Cùng với tiếng thắng gấp rin rít, Ứng Hàn Thời ở bên dưới lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc xe tải đã dừng lại trên đường cao tốc, đầu xe đâm vào lan can bảo vệ bằng xi măng, hai ngọn đèn pha rọi vào màn đêm mưa gió.