Mạc Lặc Nghị Phàm ha ha cười, thu hồi vòng cổ nói: “Ngại quá,
lần này đến quả thật có chút việc, lần sau không bận sẽ rẽ qua đây chơi nữa!”
“Nghị, điều này có vẻ không họp lý cho lắm nga, vừa khéo sắp
đến bữa trưa, thế nào cũng ở lại ăn cơm rồi hãy đi chứ” LEE ra vẻ tức giận làm
khó dễ hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm không để mình bị mê hoặc, hướng hắn quơ quơ
tay đi ra ngoài văn phòng, hướng phòng nghỉ đi đến. Lâm Duyệt thấy Mạc Lặc Nghị
Phàm đi ra, tò mò hỏi: “Nhanh như vậy đã xong rồi sao, hay là anh bị đại
hồ tử công công khi dễ?”
“Tiểu phu nhân, xin gọi tôi LEE.” LEE tựa vào
cạnh cửa, sắp điên lên nói.
Lâm Duyệt hắc hắc nở nụ cười: “Đúng vậy, LEE.” Đều là bị tiểu
bại hoại nhà nàng dạy dỗ nha, vừa mới mở miệng đã kêu người ta đại hồ tử công
công, may mắn LEE không phải là người khó tính nha.
“Chúng ta đi trước.” Mạc Lặc Nghị Phàm cầm cánh
tay nhỏ bé của tiểu Thư Tình, tay kia thì vòng qua vai Lâm Duyệt t, hướng
cửa viện bảo tàng đi đến.
“Hoan nghênh hai vị nữ sĩ đáng yêu lần sau lại đến.” LEE ở
phía sau các nàng giương giọng nói.
“Đại hồ tử công công hẹn gặp lại!” Mẹ con hai người trăm miệng một lời nói, đem LEE kia trong nháy mắt mặt đã xụ xuống
đứng ở phía sau, cùng rời đi với Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Ba ba, con đói bụng.” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ
nhắn, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói, người mà đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản
thân, trong đầu nghĩ vẫn là vấn đề mật mã.
“Nghị ca ca, tôi cũng đói bụng.” Lâm Duyệt thấy hắn không
nói, đã ở một bên thúc giục nói. Mạc Lặc Nghị Phàm cuối cùng cũng
phản ứng lại, đối với các nàng sủng nịch nói: “Chúng ta hiện tại sẽ đi ăn cơm.”
Tìm một tòa khách sạn cao cấp gần đây, một nhà ba
người tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, sau khi ăn bữa trưa xong, Lâm Duyệt đánh giá
Mạc Lặc Nghị Phàm thân thiết nói: “Nghị ca ca, anh rốt cuộc đang vội cái
gì? Xảy ra chuyện gì?”
Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười, trấn an nói: “Không có việc to
tát gì,, yên tâm đi.” Hắn cảm thấy chuyện vòng cổ vẫn là đừng cho
Lâm Duyệt biết đến thì tốt hơn, dù sao nàng có biết cũng không giúp được gì.
Lâm Duyệt nửa tin nửa ngờ ‘Nga’ một tiếng, không có tiếp tục
hỏi nữa.
“Ba ba, sa-lat ăn rất ngon!” Tiểu Thư Tình giơ miếng
sa- lat trong tay, coi như là vật quý hiếm đưa đến trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Ngoan, chính con ăn đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười đem đĩa
sa- lat để ngay trước mặt nó, lấy khăn giấy lau đi bàn tay nhỏ bé
ẩm ướt của nó. Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, không biết vì sao.
Cảm giác được có chuyện gì đó xảy ra, ăn qua loa cho xong
bữa, hắn liền mang theo Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình đi đến khách sạn. Tính trở
lại viện bảo tàng một chuyến, mơ hồ nghĩ, hắn cảm giác được ở đó đã có chuyện
gì đó xảy ra.
Một chiếc ô ta của cảnh sát rú còi inh ỏi chạy vút qua trước
mặt , ‘chi ‘một tiếng đứng chựng ở trước cửa cổng viện bảo tàng, sau đó là một
chiếc xe cứu thương đứng ở ngay phía sau xe cảnh sát. Vài vị thầy thuốc hộ sĩ
rất nhanh vọt tới bên cạnh một nam tử đang nằm trong vũng máu bắt đầu cấp
cứu.
“Đại hồ tử công công!” Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, lăng lăng
trừng mắt nhìn người vừa mới nói cười với mình – LEE, thế nào lại đột
nhiên ngã xuống đất không dậy nổi chứ? Tiểu Thư Tình sợ tới mức oa oa khóc lớn
lên.
đầu óc Mạc Lặc Nghị Phàm hỗn độn một mảnh, đem tiểu Thư
Tình ôm vào trong lòng, không để cho nó nhìn thấy cảnh máu me này. Ánh mắt sắc
bén dừng ở LEE đang bị thầy thuốc bao vây xung quanh.
Hắn biết rõ, tai nạn lần này là do chính hắn mang đến, lửa
giận hừng hực điên cuồng mà thiêu đốt, bàn tay gắt gao nắm thật chặt nhanh
chóng đã trắng bệch.
Không bao lâu, các bác sĩ liền lắc đầu tuyên bố LEE sự thật
tử vong, trong đám người bắt đầu bàn luận sôi nổi, đều đang thảo luận tại
sao LEE tử vong.
Bởi vì bốn phía đã bị cảnh sát phong tỏa, Mạc Lặc Nghị Phàm
căn bản không thể tới gần bên người LEE, thời điểm ánh mắt đảo qua đám
người, dừng ở người nhân viên ban nãy tiếp đón hắn hiện tại đã bị dọa cho lạnh
run bần bật.
Bước chân đi đến, lập tức đến trước mặt anh tam, cúi người
một tay nâng lên thân mình anh ta , dùng tiếng Anh lưu loát hỏi: ‘Đã xảy ra
chuyện gì ? Tại sao LEE chết ?’’
Nhân viên công tác vừa thấy là Mạc Lặc Nghị Phàm, đành phải
run giọng nói: “Vừa mới khi ngài đi rồi, không đến năm phút đồng hồ, liền xuất
hiện người đàn ông cải trang. Không biết ép bách LEE nói cái gì đó, LEE
phản kháng một chút, kết quả liền…”
“Tại sao có thể như vậy?” Lâm Duyệt run giọng hỏi, sắc mặt
cũng đã chuyển sang tái mét, ánh mắt dám không dám nhìn đến tấm vải trắng
đang hủ trên người LEE.
“Là anh hại anh ấy.” Mạc Lặc Nghị Phàm kết luận, sát thủ luôn
luôn lạnh lùng giờ phút này lại rơi lệ, chẳng qua chảy vào trong mà thôi.
Chẳng lẽ là do bọn người Sơn Khẩu Tổ làm? Bọn súc
sinh cư nhiên bám theo hắn tới tận Mỹ sao ?
“Nghị ca ca, hiện tại làm sao bây giờ?” Lâm Duyệt chậm chạp
hỏi, Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng đang bị sợ hãi, cưỡng chế bản thân bi thương
nói : “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tất cả, ân… Chúng ta về trước khách sạn
đi.”
Trở lại khách sạn, Mạc Lặc Nghị Phàm liền liên lạc với Joseph
một cựu nhân viên Mafia, nhờ ông ta giúp đỡ bản thân điều tra về nguyên
nhân cái chết của DIE LEE.
Nguyên bản hắn có thể xin cảnh sát giúp đỡ, nhưng là bởi vì
việc này có kiên quan đến vòng cổ, không thể cho cảnh sát biết. Hắn cần tự bản
thân đi giải quyết vấn đề nan giải này, huống hồ, luật pháp từ ngày có
nhân viên thiệt mạng trong lĩnh vực này đều trở lên có chút ảm đạm, tự bản thân
mình mới là biện pháp tốt nhất.
Sau giờ nghỉ trưa, tiểu Thư Tình liền đem chuyện tình vừa mới
nhìn thấy quên đi đâu mất, ồn ào muốn đi chơi. Ngồi ở khách sạn
cũng không phải biện pháp, Lâm Duyệt cũng có chút không yên thânm, muốn đi ra
ngoài đi dạo tăhm thú nơi mới mẻ này.
Mạc Lặc Nghị Phàm thực vui vẻ đáp ứng bọn họ, cùng các nàng
đi ra khỏi khách sạn, dạo chơi trên đường lớn phồn hoa. Sở dĩ hắn muốn mang Lâm
Duyệt cùng tiểu Thư Tình đi đến nước Mĩ, nguyên nhân lớn nhất cũng là không
nghĩ bị nguoiwf khác nghi ngờ, ngụy tạo một cuộc du lịch đơn thuần. Không
thể tưởng được cuối cùng vẫn là không thể tránh được bi kịch phát sinh.