Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá hắn, thấy tâm tình hắn không
tốt, trong lòng cũng buồn bực theo. Chỉ có tiểu Thư Tình hoạt bát xuyên qua các
gian của hàng buôn bán, nơi này sờ sờ nơi kia nhìn xem.
Mạc Lặc Nghị Phàm nắm chặt tay Lâm Duyệt, giơ lên tren miệng
hôn lên đó, ôn nhu nói: “Bảo bối, không cần bị cảm xúc của anh ảnh
hưởng đến em, lần sau quay lại cũng không biết là khi nào nga.”
“Ha ha, tôi đã biết.” Lâm Duyệt vui cười gật đầu.
“Mẹ, các người nhanh chút nha, con muốn mua cái váy này!”
Tiểu Thư Tình quay đầu không kiên nhẫn thúc giục, một bàn tay chỉ vào giá hàng
thời trang trẻ em.
“Bảo bối, con đã mua rất nhiều, người ta còn chưa có mua gì
nha” Lâm Duyệt tức giận trợn trắng mắt nói, tuy rằng trước mắt bao lớn
bao nhỏ đều là bắt tại Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy. Nhưng dù sao Mạc Lặc
Nghị Phàm cũng chỉ có hai tay, rất nhanh tai ương sẽ đến phiên nàng
nha,
“Người ta chỉ muốn nó thôi.” Tiểu Thư Tình mất hứng nói thầm,
lập tức nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cười hì hì nói: “Ba ba, có thể mua đúng hay
không?”
“Đúng.” Mạc Lặc Nghị Phàm cắn răng đáp ứng, nhìn khuôn mặt
thiên sứ nhỏ nhắn này liền không thể nói ra lời cự tuyệt.
Như thế, không cần bao nhiêu thời gian, trên người Mạc Lặc
Nghị Phàm liền treo đầy bao lớn bao nhỏ, chỉ kém là không treo lên cổ mà thôi.
Kết cục khi đi dạo phố cùng nữ nhân chính là như vậy. Hắn từ hai năm
trước liền đã được lĩnh giáo rồi, bởi vậy một chút cũng không cảm thấy kỳ
lạ.
Lâm Duyệt ôm tiểu Thư Tình, cho nó ghé vào trên một quầy đồ,
chỉ vào một loạt caravat bên trong hỏi: “Bảo bối, ở đây có cái nào đẹp nào?”
Tiểu Thư Tình giống như đau đầu suy nghĩ một hồi, chỉ
vào một cái trong đó nói: “Này.”
“Cái kia quá ngây thơ, cái này đẹp hơn, thích hợp với ba ba hơn.”
“Này!” Tiểu Thư Tình lớn tiếng kháng nghị nói. Lập tức chuyển
hướng Mạc Lặc Nghị Phàm đang mệt mỏi ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi,
hướng hắn ngoắc nói: “Ba ba, ba tới nhìn xem có phải cái này đẹp hơn không.”
Mạc Lặc Nghị Phàm khởi động lại tinh thần đi qua đó, lại nhìn
thấy hai mẹ con đang tranh chấp caravat, cười nói: “Hai cái đều đẹp.” Tuy
rằng… Hai cái cũng chẳng có chút đặc biệt gì, bất quá vì các nàng vui vẻ, vì
không muốn gạt đi ý tốt của hai người, hắn vẫn là thực nguyện ý thích đi.
“Vậy đều mua cả hai cái.” Lâm Duyệt cười tủm tỉm nói với cô
nhan viên nhỏ, tiểu thư bán hàng liền vô cùng cao hứng gói đồ lại, đương nhiên
hóa đơn sẽ đưa tới tận tay Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm liền đi ngoan ngoãn đi trả tiền, mua mấy
thứ này nọ là niềm vui của hai bảo bối kia, nhưng mà những thống khổ khi mua
sắm hắn lại phải hưởng thụ hết, dù sao mua đồ còn phải xếp hàng, còn phải làm
phiếu chuyển đồ.
Tiểu thư phục vụ đem caravat giao đến trong tay Lâm
Duyệt, vụng trộm liếc Mạc Lặc Nghị Phàm, nhịn không được thấp giọng nói: “Tiểu
thư, tuên sinh nhà ngài thật là ưu tú, thực làm cho người ta hâm mộ.”
Lâm Duyệt nhìn liếc mắt một cái khuôn mặt khí suất khiến
người khác không thể kiềm chhế được, Mạc Lặc Nghị Phàm ôn nhu săn sóc, ngượng
ngùng cười cười, trong lòng lại nói thầm, không có việc gì cũng bày ra cái bộ
dáng câu dẫn kẻ khác là thế nào ?
Không chỉ có làm mê mẩn chúng sinh, còn đem cả vị mỹ nhân
đang cuồng thất tình là nàng đánh cho thất điên bát đảo là sao ?
“Đi thôi? Em ngây ngốc gì nữa?” Mạc Lặc Nghị Phàm nói, đánh
gãy thần trí đang chu du của nàng. Lâm Duyệt phục hồi tinh thần lại, ha ha cười
nói: “Không có gì, chúng ta có thể đi rồi sao? Vậy đi thôi.”
“Ba ba, mẹ nghe thấy người khác khen ba, sau liền
biến thành như vậy.” Tiểu Thư Tình thực săn sóc vì Mạc Lặc Nghị Phàm nói ra
chân tướng.
Trên mặt Lâm Duyệt nóng lên, trừng mắt nhìn nó liếc mắt một
cái trách cứ nói: “Lắm miệng!”
“Chẳng qua người ta chỉ nói có một câu mà, nào có lắm
miệng đâu.” Tiểu Thư Tình mất hứng phản bác , Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú
vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Lâm Duyệt, cúi đầu nở nụ cười. Tâm tình
buồn bực, cuối cùng cũng thoáng bình phục một ít.
Có hai tiểu bảo bối đáng yêu dễ gần ở bên người, mọi phiền
não đều tan biến. Cuộc sống của hắn, thật sự rất khó nếu như phải rời khỏi bọn
họ.
Mua xong này nọ, lại đi đến khu vục thiếu nhi chơi một vòng
xong, cuối cùng tiểu Thư Tình mới vừa lòng, nguyện ý đi ăn cơm chiều. Ở khách
sạn ăn xong cơm chiều, Mạc Lặc Nghị Phàm liền thuê một căn phòng tổng thống xa
hoa.
Xoay người thời điểm muốn đi lên , Lâm Duyệt mới bất
tri bất giác mà phản ứng lại, oa oa gọi bậy nói: “Nghị ca ca, anh thuê có một
phòng, tôi ngủ ở đâu?”
“Chúng ta là vợ chồng, ngủ cùng nhau là đương nhiên.” Mạc Lặc
Nghị Phàm nghiêm trang mở miệng nói, ôm chầm nàng đang đứng ở tại chỗ giương
miệng hướng thang máy đi đến.
Lâm Duyệt lo lắng reo lên: “Tôi không cần… Chúng ta không là
vợ chồng.” Tuy rằng hắn rất tuấn tú, cũng thực mê người, nhưng là giữ để nhìn
xem là tốt rồi, không tất yếu phải ngủ cùng một chỗ với hắn nha.
Lại tới nữa! Lại nói không phải là vợ của hắn, Mạc Lặc Nghị
Phàm thở dài một tiếng. Cúi đầu hôn lên sợ tóc của nàng, vẫn ôn nhu như cũ nói:
“Ngoan… Đừng nháo, đừng làm cho người khác nhìn thấy chúng ta rồi lại hoài
nghi.”
Lâm Duyệt im lặng một chút, không rõ lời hắn nói là có ý tứ
gì, nhưng là ngẫm lại chuyện tình hôm nay giữa trưa LEE chết thảm, trong lòng
lại bắt đầu sợ hãi run rẩy. Chữa khỏi tạm thời ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo
hắn vào căn phòng xa hoa kia.
Mạc Lặc Nghị Phàm lại cho rằng hắn cùng Lâm Duyệt vốn
chính là vợ chồng, hơn nữangay cả con cũng có rồi, căn bản không phải ngủ tách
ra. Chính yếu vẫn là sợ nàng sẽ có nguy hiểm, dù sao bọn người Sơn Khẩu Tổ hành
động nhanh như vậy.
Lại bắt cóc nàng một lần nữa cũng là thực bình thường, sở dĩ,
hắn phải đem nàng mang theo bên người, không cho phép nàng có cơ hội gặp chuyện
không may.