Nàng biết Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không dễ dàng như vậy mà nhường
nàng đi, sở dĩ, nàng muốn nắm lấy cơ hội, cố gắng vì bản thân tìm một con đường
để lui. Đỡ phải bị gây khó dễ cho bản thân cuối cùng còn không thể quay về.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú nàng, tìm tòi nghiên cứu xem có phải nàng đang
đùa giỡn cái gì hay không, miệng lại đáp ứng nói: “Em nói.”
Thoải mái như vậy ? Đây là điều mà Lâm Duyệt không nghĩ tới, nhìn lại hắn
nghiêm trang nói: “Thứ nhất, không cho phép hôn tôi, ôm tôi!” Điều này rất quan
trọng , bởi vì nàng biết người đàn ông này có niềm đam mê rất biến thái, chính
là thích hôn nàng.
Hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ nháy, điều kiện này. . . Rất khó đáp ứng, chỉ cần
nhìn thấy nàng, hắn sẽ nhịn không được muốn đi qua ôm nàng, hôn nàng, chính hắn
cũng rất khó khống chế. Lâm Duyệt thấy hắn trầm mặc, ráo riết nói: “Uy, anh có
đáp ứng hay không hả?”
“Anh tận lực.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười tà nói ra ba chữ này, Lâm Duyệt tức giận
đến trợn trắng mắt, thế này gọi là cái gì đáp án? Muốn hắn tận lực hình như rất
khó đi?
Bất quá, nàng vốn không hi vọng gì hắn sẽ đồng ý với mình, vì thế, nói ra điều
kiện thứ hai: “Thứ hai, không cho phép đem tôi nhốt ở nơi này, tôi muốn đi lên
lớp, đi làm.”
“Anh tận lực.”
“Anh. . . !” Lâm Duyệt trợn tròn , trừng mắt nhìn hắn, xem ra mấy điều kiện này
hắn đều không thể làm được đi? Thật sự là tên đàn ông đáng giận, kia. . . !
Mạc Lặc Nghị Phàm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, tiểu thê tử thân ái của hắn,
chẳng lẽ nàng không biết bản thân đã lọt vào địa bàn của hắn sao? Cư nhiên còn
đáng yêu đến mức cùng hắn bàn điều kiện?
“Mẹ, mẹ ở lại cùng người ta thôi.” Tiểu Thư Tình nghe được Lâm Duyệt lại muốn
đi nữa , mất hứng đô đô cái miệng nhỏ nhắn, loạng choạng ôm cánh tay Lâm Duyệt
làm nũng nói.
Lâm Duyệt xin lỗi vỗ vỗ đầu nàng, dụ dỗ nói: “Bảo bối ngoan, tương lai mẹ muốn
làm việc lớn nha, bởi vậy nhất định phải đọc sách mới được nga, mẹ sẽ thường
xuyên trở về cùng con.”
“Nga.” Tiểu Thư Tình không can tâm không tình nguyện tiếp lời, cúi đầu xuống.
Lâm Duyệt thấy nàng một mặt ủy khuất tiểu bộ dáng thật là đáng thương, thương
cảm trong lòng tràn ra nàng ôm thân mình nho nhỏ của nó chui ra khỏi xe, cũng
không quản Mạc Lặc Nghị Phàm có đáp ứng điều kiện của nàng hay không.
Lâm Duyệt vừa chui ra khỏi xe, liền cảm giác được bên hông căng thẳng, ngay sau
đó thân mình bị mang tiến vào vòng ôm rộng rãi của một người. Trước mặt bỗng
nhiên tối sầm, môi nháy mắt bị cái gì đó đổ ập xuống.
Nàng cả kinh trừng lớn hai mắt, trợn mắt nhìn khuôn mặt khí suất đang gần trong
gang tấc này, lửa giận bừng bừng bốc lên. Tên này đáng chết ngàn đao!
Không đáp ứng điều kiện của nàng còn chưa tính, cư nhiên coi thường đến cỡ này?
Nàng có nên hay không lý giải điều này bằng cách cho rằng hắn là đang cố ý
khiêu khích? Được lắm, cũng không tin bản thân cắn không chết hắn!
Mạc Lặc Nghị Phàm nếm phải một hồi đau đầu, dĩ nhiên không dại gì nếm lần thứ
hai, ở lúc nàng hết sức há mồm, lời lẽ linh hoạt tránh né mấy chuyện xấu ác ý
của nàng. Tay phải đỡ lấy cái gáy của nàng, khiến nàng trốn không thể trốn, hôn
thật sâu.
Vài nam tử bên cạnh nhìn như không thấy, dường như đã sớm quen với trường hợp
kích tình bắn tứ tung bốnv phía này, chỉ có tiểu Thư Tình đang bị hai
người kẹp như nhân bánh quy ở giữa vung vẫy tứ chi, ý đang kháng nghị.