Tiểu thư nhỏ? Tiểu Thư Tình? Lâm Duyệt nghĩ đến nó, lòng chợt
mềm nhũn, thiếu chút nữa đã xuống xe. Thời điểm ra đến cửa xe lại rụt trở về,
ra vẻ lãnh đạm nói: “Bọn họ muốn gặp ai đâu có liên quan tới tôi? Tôi lại không
nghĩ muốn gặp bọn họ. . . .” Lúc nói ra những lời này Lâm Duyệt có chút chột
dạ, nói thật ra, nàng thực rất nhớ tiểu Thư Tình, tiểu nữ oa kia bộ dạng cùng
bản thân nàng giống tới chín phần nha tuy rằng không phải là con gái của
mình, nhưng là kiếp này coi như là hữu duyên đi không phải sao ? Lại có cùng
khuôn mặt.
Nam tử đứng ở cửa không biết như thế nào cho phải, nhưng là trong lòng Lâm
Duyệt vẫn đang chờ Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện, nếu hắn đến mở lời cầu xin nàng
ở lại, hắc hắc, nàng có thể cùng hắn đàm phán một vài điều kiện, dĩ nhiên tiếp
theo sẽ ở lại tòa nhà lớn này ngoạn nửa ngày rồi về nhà.
Quan trọng là, hiện tại nàng thực cần một lối thoát, cứ như vậy theo bọn họ đi
gặp Mạc Lặc Nghị Phàm, kia nàng thực là không có cá tính đi? Thật mất mặt đi?
“Các người nói cho cái tên sắc quỷ kia biết, nói là bà cô tôi muốn trở về!” Lâm
Duyệt giương giọng nói, trong lòng điên cuồng hô lên, các người nhanh đi nha!
Nhanh đi đem cái tên mê muội thần bí Mạc Lặc Nghị Phàm kêu đi ra nha!
Đang chuyên tâm suy nghĩ, ngoài xe đột nhiên truyền đến thanh âm từ tính mà ôn
nhu của Mạc Lặc Nghị Phàm: “Bảo bối, bọn anh vẫn luôn chờ em để ăn bữa sáng,
thế nào hiện tại lại không nhanh đi?”
Lâm Duyệt sửng sốt, nhìn cái người không biết ở nơi nào hiện ra Mạc Lặc Nghị
Phàm, trời ơi! Hắn thật đúng là xuất quỷ nhập thần, thật dọa người nha. Mà ngay
lúc đó tiểu Thư Tình từ ngoài cánh cửa xe đang mở rộng nhào vào cười hì hì hô:
“Mẹ . . . , mẹ rốt cục cũng đến thăm con nha, người ta rất nhớ mẹ nha.”
Lâm Duyệt cảm thấy rất vui vẻ, một tay lấy thân mình nho nhỏ của nó ôm ngồi ở
trên đùi, nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của nó hôn chụt chụt
mấy cái: “Thật vậy sao? Nhớ nhiều là bao nhiêu nha?”
“Nhiều như vậy .” Tiểu Thư Tình mở to hai cánh tay, không có dài hơn được bao
nhiêu, tóm lại chính là vô cùng vô cùng nhớ là được rồi!
Lâm Duyệt bị bộ dáng đáng yêu của nó chọc cho cười ha ha, giúp nó thu hai cánh
tay trở về, cười nói: “Được rồi, biết, mẹ cũng nhớ Thư Tình nga.”
“Yêu mẹ!” Tiểu Thư Tình lòng tràn đầy vui mừng ở trên mặt Lâm Duyệt cắn một
ngụm.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn hai người bên trong xe vui đùa không thành bộ dáng ,
khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, hoàn cảnh như thế này, là điều mà hắn vẫn
luôn khát vọng nhìn thấy. Đợi hơn hai năm, rốt cục cũng đợi được, tuy rằng. . .
Nàng đã quên hắn.
Hắn thực nhẫn nại chờ ở bên cạnh xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười đùa thản
nhiên của Lâm Duyệt, hưởng thụ giờ khắc vui vẻ này.
Chính là ——, còn không có chờ hắn hưởng thụ xong, liền bị một giọng nữ mạnh mẽ
đánh gãy: “Uy! Không phải anh nói muốn mời tôi ăn bữa sáng sao? ! Làm sao còn
không có động dậy nha? !” Lâm Duyệt vẫn đang đứng ở trên xe không có xuống
dưới.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhàn nhạt cười, ôn nhu nói: “Phu nhân mời xuống xe đi.”
Cừ thật, rốt cục đợi được hắn nói ra những lời này, Lâm Duyệt một tay ôm tiểu
Thư Tình, một tay ôm cái bụng đói đang kêu ùng ục, cố ý vênh khuôn mặt nhỏ nhắn
lên, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Anh muốn tôi. . . có thể , đáp ứng tôi ba
điều kiện.”