Sắc mặt Diệp Tường Phi lạnh như băng ánh mắt vẫn như trước
dừng ở trên người chủ cho thuê nhà, nhàn nhạt mở miệng: “Thu thập một chút này
nọ, theo tôi đi.” Những lời này là nói với Lâm Duyệt.
Cùng hắn đi? Đi đến đâu?
Rốt cục, hai con mắt lạnh như băng kia cũng chuyển tới trên người Lâm Duyệt,
hòa dịu đi không ít, nhưng vân xlà không cho người khác kháng cự. Chủ cho thuê
nhà kêu rên, hắn nhìn như không thấy.
Tiếp sau đó Lâm Duyệt từng bước lùi về sau, lắc người trốn vào phía sau cửa
thủy tinh, ha ha cười gượng nói: “Diệp tổng, anh đi đi, nhìn tên lợn giống này
chỉ khiến khẩu vị của anh bị phá hư thôi, anh còn chưa có ăn cơm đâu.”
“Cho cô thời gian năm phút đồng hồ thu thập này nọ, đi!” hai mắt Diệp Tường Phi
khẽ chớp, hướng nàng mệnh lệnh nói. Một nữ hài tử, cư nhiên sống ở một nơi như
thế này sao?
“Tôi không thể đi. . . .” Lâm Duyệt lắc đầu, vòng cổ của nàng còn tại trong tay
tên lợn giống này, không lấy được vòng cổ về , nàng không có cách nào cùng cái
tên biến thái Mạc Lặc Nghị Phàm kia chấm dứt. Lấy về vòng cổ, thoát khỏi Mạc
Lặc Nghị Phàm!
“Đúng, cô ta không thể đi! Còn thiếu tôi một khoản tiền thuê nhà nữa.” Chủ cho
thuê nhà ôm cái bụng bị đá đau, không sợ chết mở miệng nói, một đôi mắt ti hí
tham tiền vụng trộm lưu chuyển ở trên người Diệp Tường Phi . Cảm thấy người đàn
ông này nhất định là một vị kim chủ rộng rãi, có lẽ có thể nhân cơ hội này cố
gắng mà bòn rút hắn một chút.
Vừa mới chịu hắn một cước, chẳng qua là do dưới tình huống không chú ý mới phải
chịu, chỉ cần hắn hét một tiếng, sẽ có một đống bảo vệ đi lên, hắn sẽ không tin
người đàn ông này có thể đánh thắng nhiều người như vậy.
“thiếu bao nhiêu?” Diệp Tường Phi nhíu mày hỏi hắn.
“Không phải tôi đã lấy đồ gạt nợ cho ông hay sao? Thế nào còn nợ ông tiền thuê
nhà?” Lâm Duyệt hổn hển nói, ẩn ẩn cảm giác được chủ cho thuê nhà có ý đồ bất
lương, hắn tham tiền tới mức nào, bất quá nàng là người rõ ràng nhất.
“Duyệt Duyệt, vòng cổ này của cô có thể có giá trị bao nhiêu? Câu nào bảo cô đã
hết nợ?” Chủ cho thuê nhà từ trên mặt đất bò dậy, lại đem gáy vòng cổ trên gáy
kéo ra đến, ở trước mặt hai người sáng lóe lên.
“Ông. . . !” Lâm Duyệt chán nản, cảm giác bản thân sắp hộc máu, khuôn mặt nhỏ
nhắn nóng đỏ bừng bừng, hận không thể lập tức xông lên cắn chết hắn!
“Nói đi, muốn bao nhiêu tiền.” trên mặt Diệp Tường Phi hiện rõ sự không nhẫn
nại, tựa hồ đối với tranh chấp của bọn họ một chút hứng thú đều không có.
Chủ cho thuê nhà cân nhắc một chút, vươn bàn tay to: “Năm vạn.” Trước mắt năm vạn
đi, sau này lại chậm rãi tính tiếp, ở trên núi xanh, không sợ không củi đốt.
Không thể tưởng được Lâm Duyệt còn có thể câu dẫn được một vị kim chủ rộng rãi
như vậy, trách không được thà chết cũng không chịu cùng hắn ăn một bữa cơm.
“Năm vạn? ! Ông ăn cướp bóc hả? !” Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, tổng cộng nàng
thiếu hắn có hai ngàn tiền thuê nhà, hắn cư nhiên đòi của nàng năm vạn? Thật
không phải là người mà!
Diệp Tường Phi lấy ví tiền từ trong túi ra, rút chi phiếu đưa tới tay chủ cho
thuê nhà : “Năm vạn, đếm xong đưa hóa đơn cho tôi.”
“Đúng vậy, cám ơn, tiên sinh đối với Duyệt Duyệt thật tốt!” Chủ cho thuê nhà
tiếp nhận chi phiếu, vui mừng nói, xoay người hướng quầy chạy tới. Lâm Duyệt
trừng mắt nhìn thân ảnh của hắn, sau đó căm giận chuyển hướng Diệp Tường Phi,
hầm hầm nói: “Diệp tổng, tại sao anh lại xen vào chuyện của người khác như vậy?
! Tôi căn bản là không có nợ hắn nhiều tiền như vậy!”