“Tôi rõ ràng nhìn thấy hai người mắt đi mày lại…” Không
sợ chết chủ cho thuê nhà nói thầm, nhìn thấy đối phương bắt đầu nội chiến,
trong lòng bắt đầu vui sướng khi người khác gặp họa.
“Tôi giết ông, tên đại đầu quỷ!” Lâm Duyệt hổn hển một cước
đá vào trên người hắn, chủ cho thuê nhà ‘Ôi’ một tiếng ngã xuống đất, thống khổ
cuộn mình. Lâm Duyệt cúi người đoạt lấy chi phiếu trong tay hắn, bực bội nói:
“Cho ông nói lung tung này!”
“Anh sẽ tha thứ cho em lần thứ nhất:.” Mạc Lặc Nghị Phàm nắm
chặt tay Lâm Duyệt, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ nói, nắm tay nàng
chuẩn bị đi ra khỏi cửa, hắn cảm thấy ở trong này lãng phí quá nhiều thời gian.
Lâm Duyệt hoảng hốt, giãy giụa kêu lên; “Nghị ca ca, tôi
không muốn đi… Tôi thật sự không cần phải đi đến nhà anh, xin anh thả tôi
đi.”
“Chẳng lẽ em còn tính tiếp tục ở lại nơi này sao?” Mạc Lặc
Nghị Phàm chán ghét liếc mắt một cái tên chủ cho thuê nhà bộ dạng chật
vật chịu không nổi, liếc nàng hỏi. Vòng cổ tìm được về, hắn cũng không
muốn tiếp tục thả cho nàng ở ngoài tự do khoái hoạt nữa, đỡ phải ngày nào đó
lại bị Diệp tổng đưa nàng về nhà.
“Tôi tình nguyện ở lại nơi này cũng không muốn đi đến ở trong
ngôi nhà lớn kia của anh!” Lâm Duyệt quật cường hướng hắn nói, trong con ngươi
nổi lên một tầng nước mắt lo lắng. Phía trước nàng không thể ở, hiện tại lại càng không thể!
Mạc Lặc Nghị Phàm thấy nàng sắp rơi nước mắt, cảm xúc trên
mặt hòa dịu hơn một chút, ôn nhu nói: “Cho dù em không muốn ở lại Bạn Sơn
biệt thự, cũng không thể ở lại nơi này, trước tiên theo anh trở về, được?”
“Tôi…” Lâm Duyệt cứng lại, đối mặt với sự thâm tình chân
thành của hắn, làm thế nào cũng không thể nói lên lời cự tuyệt. Chỉ có thể lẳng
lặng theo hắn đi ra ngoài, trở lại trên xe.
Dọc theo đường đi, chỉ có Lưu Tuyết hưng phấn líu ríu nói cái
gì đó không ngừng, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tuần tra miệt mài theo đuổi
Lâm Duyệt cùng Mạc Lặc Nghị Phàm, thật là tò mò rốt cuộc hai người bọn họ
có mối quan hệ gì nha. Chẳng lẽ thật sự như lời đồn đại sao, hai người cẩu thả
dính với nhau đi ? (Ý nói Lâm Duyệt là
tình nhân của anh Phàm, hai người không có mối quan hệ pháp luật nào, chỉ là
vui chơi qua đường)
Lâm Duyệt lại vô tình mà dựa vào ghế ngồi, hai mắt vô thần
nhìn biển lớn ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn suy nghĩ đến Diệp Giai, cô gái thần bí kia!
Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi ở bên cạnh nàng lòng cũng đang tung
bay vất vưởng, trong đầu một lần lại một lần hồi tưởng tình cảnh lúc trước
khi người thần bí kia đem vòng cổ giao cho hắn, sau đó lại là Sơn Khẩu Tổ buộc
hắn giao ra vòng cổ.
Người thần bí kia nhắc nhở hắn cần phải mang vòng cổ giao đến
tận tay ủy viên chính phủ tên Mã Sĩ Kiệt , liên tiếp những nghi hoặc này, thúc
đẩy hắn rất muốn tìm ra bí mật ẩn sau chiếc vòng cổ này.
Điều làm cho hắn cảm thấy hứng thú là vòng cổ có lẽ có
liên hệ đến ba chữ ‘Mất trí nhớ’ nếu thật sự có liên quan, có lẽ hắn có
thể giúp Lâm Duyệt hồi phục trí nhớ, như vậy hắn sẽ không phải chịu sự thống khổ khi Lâm Duyệt quên hắn!
Nghĩ đến đây, Mạc Lặc Nghị Phàm thở dài một hơi, cánh tay
vòng quá vai Lâm Duyệt , nhẹ nhàng mà đem nàng mang tiến trong lòng. Bàn tay ấm
áp vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng.
Lâm Duyệt căn bản không có tâm tư đi cảm giác nhu tình của hắn, đầu óc loạn thành một đống…
Xe chậm rãi chạy vào Bạn Sơn biệt thự, Lưu Tuyết nhìn đến
cảnh đẹp trên đường đi không ngừng la hét cảm thán, nhìn đến tòa nhà nguy nga
tráng lệ này lại càng hưng phấn, hoàn toàn không có cảm thấy phiền khi Mạc Lặc
Nghị Phàm nhíu mày nhìn cô.
Xe còn chưa có dừng hẳn, một thân ảnh nho nhỏ
liền chạy vội từ trong phòng vọt ra, hưng phấn mà chờ ở trước cửa xe, lớn tiếng
hô: “Mẹ! Mẹ thật chậm nga!”
Lâm Duyệt giật mình, chui ra khỏi xe từ trên cao
nhìn xuống nhìn thấy tiểu Thư Tình một mặt trông ngóng, cúi người, một
tay lấy nó ôm vào trong lòng, miễn cưỡng cười vui nói: “Thực xin lỗi, mẹ không
phải cố ý.”
‘Mẹ’ một chữ này, vốn đã không thể thoải mái mà gọi rồi, hiện
tại lại càng khó kêu nha . Lâm Duyệt cười khổ một chút, nhẹ nhàng mà vỗ về chơi
đùa sợi tóc của nó.
Lưu Tuyết trừng lớn hai mắt, chỉ vào tiểu Thư Tình cả kinh
nói: “Lâm Duyệt, nó gọi cậu là gì? Nó gọi cậu là mẹ? Không phải gọi chị sao?”
” Hết thảy đều là hiểu lầm, mình cũng không giải thích
rõ được…” Lâm Duyệt hít vào một hơi, ảm đạm mở miệng nói. Sau đó ôm tiểu
Thư Tình xoay người hướng phòng ngủ lầu hai đi đến.
“Nhưng là mình thực sự rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở
đây nha.” Lưu Tuyết lăng lăng xem nhẹ nói.
“Mẹ, vì sao mẹ thấy con liền khóc nhè nha?” Tiểu Thư Tình tò
mò nhìn nước mắt che phủ hai mắt Lâm Duyệt, giơ hai tay nhỏ bé giúp nàng
lau đi nước mắt trên gò má.
“Mẹ nhìn thấy con nên rất vui.” Lâm Duyệt sờ soạn lung tung
nước mắt trên mặt, mạnh miệng nói. Trong lòng lại hận chết bản thân mình, làm
sao vừa thấy tiểu Thư Tình là nước mắt lại lưng tròng chứ!
“Yêu mẹ!” Tiểu Thư Tình hung hăng ở trên mặt của nàng cắn một
cái, cười hì hì nói. Mỗi một tiếng mẹ kêu lên, liền khiến trái tim Lâm Duyệt vô cùng đau đớn, khiến lòng nàng càng không bình yên!
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, không có đợi sự cho phép của
Lâm Duyệt, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đẩy cửa đi vào. Thẳng hướng Lâm Duyệt đi
đến, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên đánh giá thật kỹ, hỏi: ”Em thực sự chán ghét trở lại đây như vậy sao ?’’
Ngón cái vừa động, lau đi nước mắt chưa khô ở khóe mắt nàng.
Lâm Duyệt nhìn hắn, há miệng thở dốc cuối cùng lựa chọn trầm
mặc, bởi vì căn bản nàng không trả lời được, nàng không chán ghét,
một chút cũng không chán ghét, nhưng là nàng không thể nói ra không phải sao?
“Ba ba, mẹ là nhớ con, nghĩ đến con nên mới khóc!” Tiểu Thư
Tình đắc ý dào dạt giương giọng nói.
“Là như thế sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm Lâm Duyệt
hỏi, không chiếm được câu trả lời của Lâm Duyệt , hắn ôm lấy tiểu Thư Tình, đem
nó đưa cho nữ giúp việc vẫn canh giữ ở ngoài cửa, sủng nịch nói: “Ngoan, ba ba
cùng mẹ nói chuyện xong sẽ đến tìm con.’’
“Người ta không thích nha.” Tiểu Thư Tình bất mãn kháng nghị
nói, đáng tiếc sự bất mãn của nó được đáp lại bởi cánh cửa đóng sầm trước mặt,
người càng ngày càng bị ôm đi xa.
Sau khi Mạc Lặc Nghị Phàm đóng cửa lại, đi đến trước
mặt Lâm Duyệt, nâng lên mặt hoa của nàng, trầm thấp khó khăn nói: “Nói cho anh
biết, anh phải làm thế nào mới có thể khiến em một lần nữa yêu anh, can tâm
tình nguyện ở lại ?’’