“Tôi đã nói tôi không phải là vợ của anh, vì sao anh luôn
không tin tôi?” Lâm Duyệt ngơ ngác nhìn chăm chú vào hắn hỏi.
“Bởi vì người đó chính là em.”
“Nghị ca ca, anh thật sự nhận sai người, ba năm trước đây tôi
mới từ Anh quốc đi đến nơi này, sau đó liền đi học cho tới bây giờ.” Nàng do dự
mà nói, nàng không nghĩ sẽ lừa gạt hắn, cũng không nhẫn tâm lại lừa gạt hắn.
người hắn yêu là cô gái kia người có bộ dáng giống nàng như đúc, không phải là
nàng a.
Mạc Lặc Nghị Phàm lắc đầu, tự tin mở miệng nói: “Không anh
không nhận nhầm, là em quên, em còn nhớ rõ ba ba em là ai chứ? Là ông ấy lấy
mất trí nhớ của em. Còn sửa lại hộ tịch của em, rút đi hai năm của em.”
“Nghị ca ca, trên thế giới này không có nhiều chuyện thần
thoại như vậy, anh …”
“Anh sẽ đem ký ức hai năm kia tìm trở về cho em, tin
tưởng anh.” Mạc Lặc Nghị Phàm đánh gãy lời của nàng, kiên định mở miệng nói:
“Tin tưởng anh, năm nay em không phải 18 tuổi, chân chính em đã 20 tuổi rồi.’’
Lâm Duyệt không thể tin lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
“Ngày hôm qua gặp tôi gặp được vợ của anh, một người có bộ dáng giống tôi
như đúc, lớn hơn tôi 2 tuổi.’’
Hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm chấn động, hiện lên một tia kinh
ngạc, lập tức nở nụ cười: “Cô ấy không phải vợ của anh mặc kệ em nhìn
thấy người nào đi chăng nữa, cũng đều không phải vợ của anh.’’ Bởi vì người vợ chân chính của hắn hiện đang đứng trước mắt hắn.
Lâm Duyệt theo dõi hắn tiếp tục nói nhỏ: “Cô ấy đã từng yêu
một sát thủ, sau lại bị hạ độc mất trí nhớ, nằm tĩnh dưỡng trong một tòa biệt
thự.”
“Người sát thủ mà cô ta yêu không phải là anh.” Mạc Lặc Nghị
Phàm nói.
“Vì sao anh lại ngoan cố tin tưởng chính mình như vậy?” Rõ
ràng là nhận sai a, hắn lại sống chết cho rằng nàng là vợ của hắn,
nàng rất ngạc nhiên, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hắn ngoan cố tin tưởng
như vậy?”
Khóe môi Mạc Lặc Nghị Phàm hơi hơi rung động, nghiêm túc mở
miệng nói: “Bởi vì anh không thể nhận nhầm vợ của chính mình.”
“Tôi cảm thấy anh cần đi gặp Diệp Giai một lần, chỉ có nhìn
đến bản thân chị ấy, anh mới có thể tin tưởng bản thân mình đã nhận nhầm
.” Lâm Duyệt ảm đạm mở miệng nói, bởi vì cơ hồ bộ dạng của nàng và Diệp Giai
giống nhau như đúc, Mạc Lặc Nghị Phàm có nhận sai cũng là chuyện bình
thường.
“Đáng chết! Em mới là vợ của anh! Em muốn anh nói bao nhiêu
lần mới đủ?” Mạc Lặc Nghị Phàm tức giận gầm nhẹ nói, hai tay hung hăng bóp chặt
hai vai của nàng, tựa như muốn đem nàng bóp nát, bóp cho tỉnh lại mới thôi.
“Tôi…!” Lâm Duyệt nhất thời nghẹn lời nhìn gương mặt tức giận
của hắn, không biết nên nói cái gì. Nàng thật sự thật không ngờ, Mạc Lặc Nghị
Phàm lại không chút để ý đến cái người tên Diệp Giai mà nàng vừa nói ra,
hơn nữa cũng không thèm hỏi một câu.
“Anh nói rồi, anh sẽ đem trí nhớ của em tìm trở về, xin em từ
nay trở đi đừng có nói mình không phải là mẹ của Thư Tình nữa!” Mạc Lặc Nghị
Phàm lạnh giọng nói, sau đó buông nàng ra xoay người hướng cửa phòng đi
đến.
Lâm Duyệt ngơ ngác nhìn thân ảnh khí suất cao lớn của hắn
biến mất ở cửa phòng, thất bại ngã ngồi ở trên sàn, sắp khóc ra tiếng. Có
ai có thể nói cho nàng biết , nàng nên làm cái gì bây giờ a!
Mặt Mạc Lặc Nghị Phàm âm trầm hướng thư phòng đi đến,
trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ ưu thương, cảm giác bị người khác lãng
quên, cũng khiến người ta đau lòng đến như vậy nha.
Owen – Morgan! Nghĩ đến người này, tay phải Mạc Lặc Nghị Phàm
vô thức với vào bên trong áo lấy ra một cái bọc lớn, thời điểm lấy ra, trong tay là chiếc vòng cổ khiến hắn tìm lâu như vậy mới thấy.
Tỉ mỉ lật qua lật lại xem xét thật kỹ, vẫn
không có phát hiện trên vòng cổ có cái gì dị thường, vòng cổ nhất định cất dấu
huyền cơ, điểm này hắn có thể xác định, nếu không cũng không có quá nhiều người
muốn có được nó như vậy.
Người thần bí muốn hắn đem vòng cổ giao cho nhân viên chính
phủ, nghĩ nghĩ thật kỹ, hắn vẫn là quyết định trước mắt đem chuyện này
tìm hiểu cho rõ ràng đã. Ngồi lên ghế da lớn, không từ bỏ ý định lấy ra kính
lúp, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra vòng cổ.
Rốt cục cũng phát hiện được một tia dị thường, trên mặt chiếc
vòng cổ có khắc một dãy ký hiệu khiến người ta rất khó phát hiện. Số hiệu này
rất kỳ quái, viết JAPOO813JBAA584274513CH, chuỗi mật mã này biểu hiện cho
cái gì chứ?
Mạc Lặc Nghị Phàm hơi hơi nhíu mày đem hết thảy chuyện tình
xảy ra đêm hôm đó suy xét lại một lượt, người thần bí đó, vòng cổ, mật mã, an
nguy quốc gia, trúng độc, bóng đen, theo dõi. Tất cả những điều này đều biểu
thị cho những chuyện không hay xảy ra tiếp theo sau đó, hắn nên đi đâu để
bắt đầu điều tra đây?
Một lúc sau, một vị nam tử đi đến, gõ gõ cửa sau đó cung kính
nói: “Thiếu gia, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Mạc Lặc Nghị Phàm ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn
phân phó nói: “Tôi muốn cậu giúp tôi tìm một người, Owen – Morgan.” Khi nói
chuyện, Mạc Lặc Nghị Phàm quay màn hình máy tính trên bàn đến trước mặt nam tử
kia, cho hắn ta xem ảnh chụp của Morgan tiên sinh.
Nam tử đánh giá một lượt ảnh chụp trên máy tính. Đó là một
người đàn ông có râu dài, ước chừng năm mươi tuổi là người Anh. Cái tên Owen
này hắn vẫn thường nghe thấy , chẳng qua là cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp
qua.
“Thiếu gia, người này ẩn thân không xuất hiện hai năm rồi,
rất nhiều người đều đang tìm ông ta, nhưng lại chưa từng có ai tìm được
ông ta, ” nam tử nghiêm trang nói.
“Nhưng mà tôi phải tìm được ông ta!” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh
lùng mở miệng. Hai năm trước đây Lâm Duyệt tự dưng mất tích, nhất định có liên
quan đến sự biến mất của ông ta, Owen – Morgan, không chỉ có mang nàng đi, ông
ta còn lấy mất ký ức của nàng!
“Đã rõ, thiếu gia.” Nam tử cúi thấp đầu, nhận lệnh đi ra
ngoài.
“Duyệt Duyệt, anh sẽ làm cho em nhớ lạ anh.” Mạc Lặc Nghị
Phàm nắm chặt vòng cổ, trầm thấp thanh âm nhẹ nhàng nói.