Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, khuôn mặt yêu mị trong nháy
mắt phóng đại, Lâm Duyệt hét lên một tiếng, hung hăng vung tay một quyền thẳng
tắp nện lên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm. Mạc Lặc Nghị Phàm đau đớn hét lên một tiếng,
không hờn dận trừng mắt với nàng : ‘‘Em đang làm cái gì ? ’’
‘Tôi muốn hỏi anh, anh đang làm cái gì?” Sắc lang! Đại háo
sắc ! Lâm Duyệt trong lòng mắng to, dãy dụa ý đồ vùng ra khỏi lồng ngực hắn.
Người đàn ông này không biến thái thì là cái gì? Trước mặt nhiều người như vậy
ôm ôm ấp ấp, rất kỳ cục!
Khuôn mặt Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa áp chế, dán vào bên
tai nàng nói: “Tôi chỉ muốn nói cho em biết, chúng ta đi ra đi ăn cơm trưa
thôi.”
? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? Không phải vừa rồi hắn muốn hôn nàng
sao? Chẳng lẽ là nàng hiểu lầm? —– Dọa người nha!
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt đỏ thoắt
trắng của nàng, khẽ cười một tiếng, buông cánh tay trên lưng nàng ra. Đucợ tự
do, theo bản năng Lâm Duyệt từng bước lùi về phía sau, căm giận nói : ‘‘Ai muốn
cùng ăn cơm trưa với anh ? Không biết xấu hổ!”
“Duyệt Duyệt không thể vô lễ!” Tiểu Thiên thấp giọng trách
mắng, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm về mối quan hệ của hai người, chính là
người ta đã đích thị chỉ Lâm Duyệt cùng ăn cơm, không đi cũng không được nha.
“Bất lịch sự chính là anh ta.” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn Mạc
Lặc Nghị Phàm bất mãn chỉ trích nói, có gì đặc biệt hơn người chứ, chủ tịch
Thụy Ca tập đoàn thì có gì đặc biệt hơn người? Khách quý thì có gì hơn người ?
Mạc Lặc Nghị Phàm ngoéo một cái khóe môi, cho nàng một cái
mộng ảo mỉm cười, giả bộ xin lỗi mở miệng: “Duyệt Duyệt, thực xin lỗi, vừa mới
chẳng qua là đùa với cháu một chút thôi, mà mối quan hệ của chúng ta lại tốt
như vậy . . . .”
“Ăn cơm! Ăn cơm phải không? Tôi đi.” Lâm Duyệt thét chói tai
chặn họng hắn, xú nam nhân. Muốn vạch trần nàng? ! Trước mặt mọi người vạch
trần nàng? Trời a! Rõ ràng cái gì nàng cũng không có làm, vì cái gì nàng phải
sợ hắn cơ chứ? Nàng cũng hắn chỉ là người xa lạ không có quan hệ, đứa nhỏ cũng
không quan hệ, rốt cục nàng đang sợ cái gì chứ?
Cắn răng miễn cưỡng cười tươi nói: “Nghị thúc thúc giúp tôi
chiếu cố em gái lâu như vậy, tôi vẫn nên mời chú ăn một bữa cơm mới phải, ừ,
chúng ta đi ăn mì thịt bò thấy thế nào? Liền quyết định như vậy đi, đi thôi đi
thôi!”
Vừa nói chuyện, Lâm Duyệt vừa lôi tay Tiểu Thư Tình hướng
thang máy đi đến nàng khởi xướng mời món này vừa rẻ mặt khác mỳ ăn rất nhanh,
hô hai tiếng là ăn xong rồi, thật là tốt.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bóng dáng nàng nóng lòng thoát đi ,
cười nhẹ một tiếng, quay hướng Diệp Tường Phi, khẽ mở miệng: “Diệp tổng, chúng
ta có thể đi rồi.”
“Được, mời bên này .” Diệp Tường Phi sắc mặt âm trầm đáp lời,
đoàn người cũng tùy theo hướng thang máy đi đến, thậm chí Diệp Tường Phi cảm
thấy bữa cơm này là không cần thiết. . . . phải ăn, lấy thái độ cẩn thận tỉ mỉ
của Mạc Lặc Nghị Phàm, hôm nay công ty diễn một loạt những trò khôi hài cũng đã
đủ để cho hắn hủy hợp tác với Viễn Vọng rồi.
Lâm Duyệt! Hắn thực sự không biết là nên khóc hay lên cười
khi trong công ty xuất hiện một cô nhóc như vậy, hắn cố ý muốn biết nàng cùng
Mạc Lặc Nghị Phàm là loại quan hệ gì, tò mò vì sao nàng lại có thể nhận thức
chủ tịch tập đoàn Thụy Ca, người mà người khác muốn gặp một lần đều khó.