Chẳng qua là Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn giữ bộ dáng tựa tiếu phi
tiếu, bởi vì hắn biết nguyên nhân của tất cả sự việc ngày hôm nay đều do cô vợ
nhỏ của hắn làm ra mà thôi. Lâm Duyệt có khả năng gì, hắn là người hiểu rõ
nhất, bất quá ai có một nhân viên như nàng thì người đó thật là xui xẻo.
Diệp Tường Phi có chút bất đắc dĩ nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cụp mắt có lỗi nói:
“Thực xin lỗi, Cameron tiên sinh.”
Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa, cất bước hướng
trong văn phòng đi vào.
Trong văn phòng lớn, chỉ có tiểu Thư Tình đứng yên tại chỗ, không rõ đã xảy ra
chuyện gì vì sao lại đột nhiên yên lặng như vậy? Nở một nụ cười sáng lạn, chuẩn
bị mà hét lên: “Ba ba” hai chữ kia, lại bị người ta bịt kín miệng.
Chán ghét! Lại bịt miệng nó, lại không cho phép nó nói chuyện. Tiểu Thư Tình
mất hứng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn trừng mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của
Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt càng trừng mắt càng cố chạy gần tới bên Mạc Lặc Nghị Phàm, cuống quýt
bên tai Tiểu Thư Tình hạ giọng nói: “Bảo bối ngoan, gọi thúc thúc, mau gọi thúc
thúc hảo. . . Ân, nếu con nghe lời, ngày mai mẹ về nhà cùng con, được không. .
. cầu xin mà . . . Van cầu đấy! Bà cô của tôi. . . .”
Không đợi nàng cầu xin xong . . . . .
“Thúc thúc hảo.” Tiểu Thư Tình ngẩng cái đầu nhỏ, lớn tiếng hô lên ba chữ. Lâm
Duyệt sửng sốt, sau đó cư nhiên nở nụ cười, cảm kích vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó ,
học bộ dáng của nó, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khoa trương hô: “Thúc thúc
hảo.”
Mạc Lặc Nghị Phàm rùng mình, nheo mắt uất giận trừng mắt nhìn khuôn mặt gượng
ép cười của Lâm Duyệt, nàng gọi hắn là gì? Thúc thúc? Không chỉ có mình nàng
gọi hắn thúc thúc lại còn dạy tiểu Thư Tình cũng gọi hắn thúc thúc? Khinh người
quá đáng!
“Ha ha, Nghị Phàm thúc thúc, cám ơn chú đã giúp tôi chiếu cố muội muội, chú thật sự là người tốt nha.” Lâm Duyệt gượng cười ha hả nói: “Nghị Phàm thúc thúc, đã là người tốt thì tốt cho trót, chú giúp tôi mang đứa nhỏ về nhà đi, cám ơn chú trước. Mau đi! Mau về đi thôi!” Trong lòng Lâm Duyệt hò hét, đừng nên trở lại đi, không thì đầu của nàng mau nổ ra mất a.
Toàn bộ đồng nghiệp cùng ban lãnh đạo xung quanh đều giương hai mắt đánh giá màn kỳ quái này, Lâm Duyệt bị đồng nghiệp nhìn thấy xấu hổ vô cùng.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, xoay người, một tay đem Lâm Duyệt đang ngồi xổm trên đất nâng lên, cánh tay thon dài vòng qua lưng áo khéo léo của nàng vòng về phía trước. Lâm Duyệt bị kéo vào trong lòng hắn, ngẩng đầu hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Nàng nghĩ muốn phủi sạch quan hệ với hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Còn chưa đến một tiếng đã đem Tiểu Thư Tình dạy hư, nàng gọi hắn thúc thúc? Món nợ này, hắn không đòi lại không được.
Lâm Duyệt trừng mắt với hắn, từ kinh ngạc chuyển sang uất giận, mượn đây cảnh cáo hắn, tốt nhất đừng có làm điều gì bậy bạ. Còn có. Nàng nhớ đam mê lớn nhất của hắn chính là tùy ý, tùy chỗ, tùy lúc mà hôn người khác.
Nàng thề, lần này chỉ cần hắn dám hôn nàng . . . . . nàng liền. . . liền . . . .