“Ô?”
Viên Phi Phi nhướng mày, nói: “Ngươi nói như thế này coi như có chút thú vị đấy.”
Tám Chó không một lời phản kháng.
Viên Phi Phi cười bảo: “Ngươi vì sao khẳng định hắn là nguỵ quân tử.”
Tám Chó lạnh lùng hừ một tiếng.
Viên Phi Phi duỗi chân đạp hắn một cước, “Thừa lúc ta còn chút kiên nhẫn, nói lẹ lên.”
Tám Chó quay mặt qua, nói với Viên Phi Phi: “Một kẻ văn nhân thối như hắn, có phải thường hay nói những mớ đạo lý rắm chó cho ngươi nghe không.”
Viên Phi Phi thích thú, dựa lưng ra sau, thoải mái nói: “Ha, mớ đạo lý nào ngươi coi là rắm chó, nói nghe coi.”
Khuôn mặt Tám Chó gầy xơ xác, cặp mắt vì thế mà lồi ra, nhìn lâu sẽ tạo cho người nhìn một cảm giác sai lầm rằng chúng rất hung tợn.
“Tỉ như nói, giữ mình trong sạch.”
“Há!” Viên Phi Phi trợn tròn hai mắt nhìn hắn ngạc nhiên nói: “Ngươi còn có thể dùng từ như vậy sao, thật là chuyện lạ.”
Khuôn mặt lem luốc của Tám Chó hơi đỏ lên.
“Ta sao lại không thể dùng! Không biết thì không thể nghe qua sao!?”
Viên Phi Phi khoanh tay, nhìn hắn, bảo: “Nói tiếp xem.”
Tám Chó cười lạnh một tiếng, nói: “Ta trông thấy mấy lần rồi.”
Viên Phi Phi: “Trông thấy cái gì mấy lần rồi.”
Tám Chó u ám nhìn Viên Phi Phi, nói: “Hắn đi tìm Lăng Hoa.”
Cả con hẻm im bặt trong tíc tắc, chỉ còn lại tiếng côn trùng râm ran và tiếng người vẳng lại từ đầu ngõ.
Hồi lâu sau, Viên Phi Phi chợt cười hừ một tiếng.
“Ngươi giỡn cái gì chứ.”
Tám Chó đảo mắt khinh bỉ, nhìn đi chỗ khác.
Mũi chân của Viên Phi Phi chấm chấm trên mặt đất, ý bảo Tám Chó quay mặt lại đây. Nàng chậm rãi nói: “Cái tên Mít Ướt ấy cả đời này căm ghét, thứ nhất là dân giang hồ, thứ hai là hoa nương của lầu xanh. Ta quen hắn đã lâu rồi, xưa giờ chưa bao giờ nghe từ trong miệng hắn nhắc đến bất cứ tên tuổi của một hoa nương nào.”
Tám Chó lạnh lùng bảo: “Thế thì sao.”
Viên Phi Phi chau mày.
Lúc nhỏ nàng lần đầu tiên đến nhà Bùi Vân, liền đụng mặt Lăng Hoa. Nàng nhớ rất rõ ràng, thái độ của Bùi Vân đối với Lăng Hoa khi ấy. Hắn căm ghét kỹ nữ, vô cùng căm ghét.
Nói đến Bùi Vân, tuy Viên Phi Phi vẫn kêu hắn là Mít Ướt, nhưng mấy năm gần đây, đã rất ít khi thấy Bùi Vân khóc nữa. Trong lòng nàng có một cảm giác, Bùi Vân tuy không tập võ, không cường tráng như Trương Bình, nhưng hắn ta cũng không hề yếu đuối.
Viên Phi Phi trời sinh tính tình lạnh bạc, yêu ghét phân minh. Nếu Bùi Vân quả thực yếu đuối vô năng cả đời, nàng đương nhiên sẽ không cùng hắn kết bạn.
Khi xưa Khuất Lâm Uyển đã từng nói với nàng, trong ngực của Bùi Vân có khí tiết của quân tử.
Khí tiết của quân tử là thứ gì, Viên Phi Phi không hiểu. Nhưng nàng có một cảm giác rất rõ ràng, Bùi Vân là một người phi thường kiên định.
“Có phải ngươi ngó lầm người rồi không.” Viên Phi Phi nói.
“Không thể nào!” Tám Chó quả quyết nói, “Đã bốn lần rồi, không thể nào nhận lầm!”
“Bốn lần?”
Tám Chó: “Lần đầu tiên đã là ba tháng trước rồi.”
Viên Phi Phi: “Thế sao không nói với ta.”
Tám Chó ngừng, lại nói: “Ngươi, ngươi không phải là không cho ta đi tìm ngươi sao.”
Viên Phi Phi: “Ờ.”
Yên lặng một hồi, Tám Chó lầm bầm: “Ngươi cũng không đến tìm ta……”
Viên Phi Phi: “Không phải ta đến rồi sao.”
Tám Chó nâng mí mắt, cười lạnh bảo: “Đến đánh ta.”
Viên Phi Phi ha ha hai tiếng đứng lên, rút từ trong người ra một bao giấy, đưa cho Tám Chó.
“Nè.”
Tám Chó liếc một cái, lạnh nhạt nói: “Lần đó thì là một viên kẹo, bây giờ cũng vẫn vậy, ngươi tính dỗ ta bao lâu.”
Viên Phi Phi lười biếng nhìn hắn, nói: “Dỗ đến khi nào không cần dùng nữa thì thôi.”
Tám Chó nhận lấy gói giấy, không ăn, đặt bên người.
“Ngươi không hỏi ta, bọn họ làm gì sao.”
Viên Phi Phi nói: “Không hỏi.”
Tám Chó hơi lo lắng, ngước mắt hỏi: “Ngươi vẫn không tin ta?”
Viên Phi Phi: “Ngươi đã nói trông thấy bốn lần rồi, ta tất nhiên tin.”
Tám Chó: “Ngươi lại không để ý sao.”
Viên Phi Phi nhấc cánh tay lên, hoạt động co giãn gân cốt một chút, giống như đang suy tư điều gì đó. Tám Chó ngồi một bên, cũng không làm phiền nàng.
Một chốc sau, Viên Phi Phi nói: “Ngươi trông thấy khi nào.”
Tám Chó: “Hoa nương thì còn có thể thấy khi nào nữa, dĩ nhiên là ban đêm rồi.”
Viên Phi Phi nhìn hắn, lấy làm lạ nói: “Đang đêm hôm ngươi chạy đến Kim Lâu làm gì, ngươi vào được sao?”
Tám Chó: “Ta không có vào, là họ đi ra mà.”
Nói đến đây, Viên Phi Phi coi như rốt cuộc có chút hứng thú, nói: “Đi ra à?”
Tám Chó gật đầu.
“Lần đầu lúc ta trông thấy thì cũng không phải là ở Kim Lâu, mà cách đó khá xa. Ngươi biết Vượng Sinh Tửu Gia không.”
Viên Phi Phi nghĩ nghĩ, Vượng Sinh Tửu Gia cách Kim Lâu quãng hai con phố, nàng gật đầu, Tám Chó nói tiếp: “Ta đi xin ăn ngang qua đó, vừa lúc thấy Lăng Hoa bước vào, vốn là ta muốn gọi nàng ta, nhưng ngay sau đó ta thấy Bùi Vân cũng theo vào.”
Viên Phi Phi: “Còn có ai khác không.”
Tám Chó: “Không có.”
Viên Phi Phi bĩu môi nghĩ ngợi.
Tám Chó lại nói: “Đó là lần thứ nhất, sau đó lại thấy thêm ba lần. Lăng Hoa mỗi lần đều trùm đầu, nhưng mà ta có thể nhận ra.” Tám Chó trông thấy Viên Phi Phi nghĩ ngợi đến xuất thần, lén nói lớn hơn: “Ngươi có thể đi hỏi Lăng Hoa, nàng ta chắc sẽ nói cho ngươi biết.”
Viên Phi Phi ngước mắt, nhìn Tám Chó, ngoài cười trong không cười bảo: “Ngươi thì lần nào cũng ngồi thật đúng chỗ.”
Tám Chó ngậm miệng, hồi sau, chậm rãi nói:
“Lần thứ nhất thì là tình cờ, sau đó, là ta cố ý canh ở đó.”
Viên Phi Phi cũng không hỏi Tám Chó vì sao có ý định muốn bắt quả tang bọn họ, nàng đứng dậy, nói: “Tóm lại, lần sau còn để cho ta biết được ngươi nói lung tung với Trương Bình, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”
Tám Chó nhìn nàng, nói: “Ngươi phải đi rồi sao?”
Viên Phi Phi hàm hồ “Ờ” một tiếng.
Tám Chó: “Đi đâu.”
Viên Phi Phi lần đầu tiên cảm thấy mịt mờ.
“Không biết.”
Tám Chó: “Ngươi hôm qua đem bỏ ông chủ Trương một mình ở bên ngoài, ông ta không giận?”
Viên Phi Phi cười lạnh một tiếng, ý vị sâu xa.
Tám Chó cảm thấy dáng vẻ cười này của nàng có gì đó không đúng, hắn lên tiếng hỏi: “Sao vậy.”
Viên Phi Phi: “Không sao cả.”
Tám Chó: “Ngươi muốn về nhà sao.”
“Về nhà……” Viên Phi Phi khẽ than, “Không về.”
Tám Chó chau mày: “Đi tìm Bùi Vân?”
Viên Phi Phi: “Không đi.”
Tám Chó từ dưới đất đứng dậy, “Vậy đi đâu, cùng đi.”
Viên Phi Phi quay mặt qua, đánh giá Tám Chó từ trên xuống dưới.
Tám Chó lớn hơn nàng một tuổi, nay có thể coi như cũng đã lớn hơn trước. Chẳng qua do quanh năm đói khát thiếu thốn, dáng người thì cao hơn Viên Phi Phi nửa cái đầu, nhưng cân nặng không bao nhiêu, ốm nhom ốm nhách. Hắn đi đường còn hay có thói quen khom lưng, đầu cũng rũ xuống, nhìn rất yếu ớt vô lực.
“Ta nói……” Viên Phi Phi bỗng nhiên bảo: “Hai ta ra khỏi thành đi bắt cá đi, bắt được cá ta đem nướng lên, cho ngươi tẩm bổ.”
Tám Chó: “Ngươi biết bắt cá?”
Viên Phi Phi cười hì hì hai tiếng, nói: “Ta sao lại không biết, đi.”
Tám Chó dĩ nhiên vui vẻ, hắn theo sau Viên Phi Phi, lên đường ra khỏi thành. Viên Phi Phi sải bước, hít thật sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Vừa vặn lúc tâm tình nàng đang bức bối, bây giờ ra khỏi thành chơi một chuyến, coi như cho bản thân thời gian nguôi ngoai.
Lúc ra khỏi thành cũng gần giữa trưa, Viên Phi Phi và Tám Chó không đi đường chính mà men theo một con đường nhỏ vào trong núi, leo nửa ngọn núi, đến bên một bờ sông nhỏ.
“A ha ——“ Viên Phi Phi giày cũng không thèm cởi, vén ống quần lên chạy xuống sông.
“Ôi ôi! Mát quá đi !”
Viên Phi Phi đi qua đi lại trong vùng nước cạn của bãi sông, còn kêu gọi Tám Chó.
“Tới nào, xuống đây.”
Tám Chó ngồi trên bờ, nắn nắn mắt cá chân trái. Viên Phi Phi trông thấy, nói: “Sao thế, chân lại đau à?”
Tám Chó lắc đầu, “Không có, ngươi mau bắt cá.”
“Chậc, sẽ không thiếu phần ngươi đâu.” Viên Phi Phi xắn tay áo, lên trên bờ tìm một cành cây khô dài, nói với Tám Chó, “Dao.”
Tám Chó thò tay vào trong mớ quần áo cũ rách nát, móc ra một con dao con quấn vải.
Viên Phi Phi nhận lấy, vót nhọn đầu khúc cây.
“Con dao này của ngươi hơi cùn.”
Tám Chó: “Miễn sao đủ xài.”
Viên Phi Phi cười nói: “Dùng cắt củ khoai thì đích xác là miễn sao đủ xài.”
Tám Chó đảo mắt khinh bỉ, không phản kháng.
Viên Phi Phi nói: “Nếu ta nhớ không lầm, con dao này là Bệnh Hủi cho ngươi à.”
“Ừ.”
“Vì lý do gì?”
Tám Chó: “Còn vì lý do gì nữa, giúp hắn làm chút chuyện chứ gì.”
Viên Phi Phi gật gù, mấy nhát vót xong cành cây, đem dao ném trả lại cho Tám Chó.
“——-!”
Tám Chó tay chân luống cuống chụp lấy, “Ngươi trông mà ném! Đâm chết người chớ giỡn chơi đâu!”
“Ha ha ha!” Viên Phi Phi đầu cũng không quay lại, cầm cành cây đi xuống sông. “Chỉ có tí xíu lực đạo, con dao đó không thể đâm chết người. Muốn đâm chết người thì tới chỗ ông chủ mà mua, ta tính giá rẻ cho ngươi một chút.”
Tám Chó bất bình nói ở phía đàng sau: “Không tiền!”
Viên Phi Phi ngoảnh đầu, huơ huơ tay ra hiệu, “Ta đi bắt cá đây, ngươi không muốn đói bụng thì yên lặng một chút.”
Tám Chó xì một tiếng, ngồi xuống trên bờ không nói gì.
Sở trường đâm cá của Viên Phi Phi là học từ Mã Bán Tiên ra, lúc nàng còn cùng Mã Bán Tiên vào nam ra bắc, vẫn thường sống ngoài trời trong núi, đâm cá đốt lửa vân vân, Viên Phi Phi từ bé đã học khá nhiều.
Trong thời gian nửa tuần nhang, Viên Phi Phi đã đâm trúng một con cá sông.
“Ôi cha cha, khổ thân cho ngươi rồi.” Viên Phi Phi làm bộ làm tịch nói với con cá bị đâm xuyên qua người, “Ngươi ráng chịu đựng, đợi chốc nữa sẽ cho ngươi được thoải mái.”
“Này ——!” Viên Phi Phi la lên với Tám Chó ở trên bờ, “Đi nhặt chút củi khô về đây.”
Tám Chó: “Ờ.”
Viên Phi Phi cầm con cá vứt lên bờ sông, lại xuống nước tiếp tục đâm.
Lại qua một lát, nàng đâm được một con cá bự hơn.
“Con này ta ăn, hê hê.”
Nàng cầm dao đơn giản làm sạch hai con cá bên bờ sông, ngoái đầu lại thấy Tám Chó ôm vài nhánh cây đi tập tễnh về hướng này.
Viên Phi Phi: “……”
Nàng đứng lên, đón lấy mấy nhánh cây.
“Chịu hết nổi rồi à?” Viên Phi Phi cúi đầu, nhìn thấy chân trái của Tám Chó đang sưng vù. “Sao ta có cảm giác như chỗ bị thương này của ngươi có vẻ nặng hơn trước vậy.”
Tám Chó dửng dưng nói: “Không sao.”
Viên Phi Phi: “Ngươi nói không sao mà thật không sao thì tốt rồi.”
Vật lộn đến hai canh giờ sau, hai người mới có thể chính thức có cá ăn.
Tám Chó hiếm hoi lắm mới được ăn mặn, tuy chỉ là nướng suông, nhưng dẫu sao cũng là vị của thịt. Hắn ăn ngấu nghiến, xương cá đâm rách cả da mồm, chảy cả máu.
Viên Phi Phi ăn mới được một nửa đã no rồi, nàng đem phần còn lại để dành cho Tám Chó, bản thân nằm xuống đất, ngây người nhìn trời.
Tám Chó chỉ lo ăn cá, mãi đến khi đem cá ăn sạch sành sanh, mới phát hiện ra Viên Phi Phi nãy giờ không nói gì cả.
“Ngươi sao vậy.”
Viên Phi Phi: “Không sao hết.”
Tám Chó: “Có tâm sự gì nói nghe coi.”
Viên Phi Phi nghếch đầu, nhướn mày nói: “Sao trước giờ không thấy ngươi rỗi hơi như thế này.”
Tám Chó vỗ vỗ bụng, “Ăn no rồi.”
Viên Phi Phi cười ha ha rộ lên.
Tám Chó: “Hôm nay ngươi giống y như bị mất hồn, rốt cuộc là chuyện gì.”
“À……” Viên Phi Phi gối đầu lên tay, nhìn trời, lẩm bẩm:
“Ta cảm thấy, hắn là lạ.”